Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mắt Trái

Mắt Trái

Tác giả: Đản Đản

Ngày cập nhật: 03:01 22/12/2015

Lượt xem: 1341890

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1890 lượt.

o, cậu đi rửa tay rồi quay về.
Trong phòng, cái giường đối diện lúc nãy còn trống, giờ đã có người quấn chăn xoay lưng lại phía cậu, nằm bên trong.
Cậu lấy tạp chí ra, đang định giết thời gian.
“Hu hu hu…”, tiếng khóc kìm nén như mèo lên cơn động đực, loáng thoáng bay vào tai cậu.
***
Hu hu hu…
Bạch Lập Nhân cầm tạp chí, xoay lưng lại.
Hu hu hu…
Cậu chậm rãi đọc tạp chí, từng trang từng trang một.
Hu hu hu.
Hu hu hu.
Rốt cuộc có thôi đi ngay không!!!
Đá cái chăn đầy vi khuẩn ra xa, cậu quấn lấy áo khoác của mình, đeo tai nghe vào, nghe nhạc.
Hu hu hu hu hu hu.
Hu hu hu hu hu hu.
Hu hu hu hu hu hu.
Người kia trong cùng một phòng, vẫn khóc mãi.
Rất nhanh đã tới giờ cơm trưa, cậu mua một hộp cơm, lấy nước nóng chần hết lần này tới lần khác đôi đũa dùng một lần, rồi bắt đầu ăn.
Hu hu hu hu hu hu.
Hu hu hu hu hu hu.
Người nằm giường đối diện, vẫn quấn chăn, khóc lóc thương tâm.
Có cần khóc tới mức đó không? Xem cậu sống tốt chưa này!
“Này cậu, hai người có quen nhau không?”, một chú giường trên hỏi cậu.
Vì ban nãy cô bé kia vốn định nín khóc, đôi mắt đỏ như mắt thỏ trắng ngồi dậy vừa nhìn thấy giường đối diện là lại khóc nấc lên.
“Là bạn học”, cậu không ngẩng lên, tiếp tục ăn cơm.
“Vậy sao cậu không an ủi cô bé”, ông anh giường trên đối diện cũng tò mò.
“Không thân”, mí mắt cậu cũng không ngước lên, cầm đũa lựa rau cần trong hộp cơm ra.
Cậu ghét ăn rau cần, cảm thấy nó rất vô vị, cứ như nhai cỏ vậy.
Lúc đó, người đối diện mới khóc mấy tiếng, cậu đã nhận ra giọng - cái duyên phận chết tiệt!
Đương nhiên cậu biết, vì sao cô khóc.
Đỗ San San và Đơn Thiếu Quan cùng ra nước ngoài rồi.
Nói cách khác là, bạn gái cậu và bạn trai cô, bay cả cặp rồi.
Nửa tháng trước, Đỗ San San gọi điện, cho cậu cơ hội lựa chọn cuối cùng, tiện thể nói cậu biết, Đơn Thiếu Quan đã là người dự bị.
“Em nói vậy là có ý gì?”, lúc đó, giọng cậu rất nặng nề.
“Ý em là, nếu anh không gật đầu thì em sẽ cùng Đơn Thiếu Quan ra nước ngoài, sau đó, bọn em sẽ ở chung một căn hộ chung cư”, Đỗ San San nói rất rõ ý của mình.
San San từ nhỏ muốn gió có gió, cần mưa được mưa, tất nhiên hễ cố chấp thì sẽ rất cứng đầu.
Cậu khi ấy, không thể nào nghĩ rằng cô thiên kim tiểu thư ngạo nghễ ngang tàng kia, và cô gái trong ký ức cậu từng quen, là một.
Năm em gái chết, đất trời như một màu đen, là San San đã cùng cậu vượt qua năm tháng hụt hẫng nhất, kinh hoàng nhất, và đau khổ nhất ấy.
Cậu ngỡ, cô là một đóa hải đường, là vật tinh khiết nhất thế gian.
Thế là, họ bắt đầu quen nhau.
“Em không nên lợi dụng Đơn Thiếu Quan, làm anh đau khổ”, cậu dửng dưng trả lời. “Trong thế giới của em, bắt buộc ai cũng phải nương theo em mà sống? Nếu là thế, vậy thì anh nói cho em biết, Đỗ San San, anh cũng sẽ không giống một thằng ngốc, để mặc người khác sắp xếp.”
“Em không hiểu anh đang nói gì! Nhưng nếu anh không đồng ý, em mãi mãi cũng không liên lạc với anh nữa, anh sẽ mất em, đẩy em vào vòng tay người đàn ông khác”, Đỗ San San hét lên, khiêu khích anh.
Nhưng.
“Tùy em”, cậu cúp máy.
Những đoạn phim trong đầu khiến đôi mắt cậu bỗng lạnh lẽo như băng.
Nếu không phải vì Liệu Diệu Trăn “bất bình thay bạn”, cậu cũng sẽ không ra nông nỗi này.
Rất tốt, nếu Đỗ San San nhất định phải cướp một người đàn ông làm đạo cụ sống, có thể cướp Đơn Thiếu Quan đi, cậu cũng tiện thể hả giận.
Muốn thất tình, thì mọi người cùng nhau!
Dù sao cậu vốn là người lòng dạ hẹp hòi, thích trả thù.
Hu hu hu hu hu hu.
Hu hu hu hu hu hu.
Hu hu hu hu hu hu.
Sáu giờ tối, Liệu Diệu Trăn vẫn khóc.
Cậu nhìn đồng hồ đeo tay.
Thật ghê gớm! Khóc gần bảy tiếng đồng hồ rồi.
“Ông anh à, nếu đã là bạn thì cậu làm ơn an ủi cô bé đó đi!”, hai người nằm giường trên đã bị làm phiền tới mức phát điên.
Thực ra, cậu cũng sắp không chịu nổi.
Tháo tai nghe ra, giọng cậu cộc cằn, “Này, Liệu Diệu Trăn, nếu cậu còn khóc thì tôi sẽ ném cậu ra ngoài đấy!”, sắp tới Thượng Hải rồi, đừng gây ảnh hưởng tới mỹ quan thành phố.
Cô khóc thì liên quan quái gì tới cậu!
Cô thề, vì người đàn ông không xứng đáng đó, chỉ cho phép buồn ba ngày.
Hôm nay, là ngày cuối cùng rồi.
Trong nhà, vì nghĩ tới mẹ và A Vu, cô không dám khóc nhiều, bây giờ trên tàu cô cũng không được khóc?! Vậy cô còn mua vé giường nằm làm gì, cô muốn khóc cho đã mà!
Diệu Diệu trừng mắt nhìn cậu.
Chỉ tại Bạch Lập Nhân, bạn gái cậu ta chạy tới dụ dỗ bạn trai cô!
Nhưng… cậu ta cũng là người bị hại!
Diệu Diệu nấc nghẹn, cô biết, chuyện này nguyên nhân vì đâu, nói trắng ra, là do cô sai.
Đỗ San San cố ý chọn Đơn Thiếu Quan, là vì muốn cô đau khổ.
“Cơm hộp, cơm hộp!”, người đẩy xe bán đồ kêu lên.
Bạch Lập Nhân vẫy tay, mua hai hộp.
Cậu đã nhẫn nhịn im lặng thế rồi, làm ơn đừng khóc nữa! Có thể cho cậu yên tĩnh một chút không?
Mỗi người một hộp, mặc kệ cô có ăn hay không, cậu đẩy đến trước mặt cô, rồi ăn cơm.
Học chung ba năm rưỡi, cũng xem như nhân cùng nghĩa tận rồi.
Sờ bụng, hìn