
Tác giả: Đản Đản
Ngày cập nhật: 03:01 22/12/2015
Lượt xem: 1341898
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1898 lượt.
hấn mạnh chữ “cả phòng”.
Hạ Thiên lườm cô nàng, nhưng nể mặt năm nay Ninh Ninh “rất sạch sẽ”, nên cũng không thèm so đo với cái thói mê trai của cô nàng nữa.
“Chị, chị… có ma, cứu với, A Vu sợ ma! A Vu sợ ma lắm!”
Diệu Diệu cứ loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc của A Vu.
Thậm chí cô còn có thể cảm nhận được toàn thân A Vu ướt sũng ở bên bờ hồ của trường, bò lết, có một bóng đen lừ lừ theo sau nó, muốn ăn tươi nuốt sống nó.
Ma lớn ăn ma nhỏ!!!
Cô căng thẳng.
Cô mới vào trường đã nghe một câu chuyện, rằng ở ven hồ của trường từng có người chết.
Nhiều năm trước, từng có một chị tự tử vì tình.
Vì linh hồn tự sát mà chết, ở âm gian bị khinh bỉ nhất, thường xuyên “thê thảm”, không chỉ không đầu thai được mà ngày ngày còn bị người ta phỉ nhổ, đánh đập, kiểu hồn ma này tích tụ oán hận quá sâu, hễ có cơ hội là đào tẩu, chạy đến chỗ xảy ra chuyện, ăn chút “đồ” để xả cơn giận dữ, đến khi bọn chúng lại bị đầu trâu mặt ngựa tới bắt đi.
Bây giờ…
Bình thường cô chưa từng đi lung tung, và cho dù phải đi đường vòng, cô cũng gắng tránh chỗ ven hồ đó.
“Diệu Diệu, cậu đi đâu, sắp đi ăn rồi mà!”, Hạ Thiên đứng sau vội hét lên.
Cô nàng đã gọi điện thoại rồi!
“Hiểu Vũ, hôm nay sinh nhật Diệu Diệu, mặc kệ đấy, cậu bảo bọn Tiểu Vĩ đi chung nhé!”, bên cạnh có người ra sức nháy mắt với mình, Hạ Thiên đành hậm hực nói, “Dù sao đi nữa cũng phải bảo Tiểu Vĩ nghĩ cách, gọi Bạch Lập Nhân theo luôn, có người đã nôn nóng tới mức như sói muốn vồ cừu rồi đây!”
Diệu Diệu nhát gan, cũng như những cô gái khác, cứ thấy ma là nhũn cả chân.
A Vu lúc mới đến nhà, cô sợ tới mức gần như không dám bước một bước ra khỏi phòng, nhưng bao năm rồi, nó đã như em trai cô.
Diệu Diệu vừa cuống quýt chạy tới hồ, vừa đeo bùa hộ thân mà ban nãy cô treo lung tung trong phòng, chạy như bay.
***
Diệu Diệu sinh vào tháng Bảy âm lịch, thuộc thể cực âm, vốn dễ mời gọi “vật”.
Lúc nhỏ cô còn ngốc nghếch chưa phân biệt rõ, tại sao cứ tới tháng Bảy là xung quanh lại có rất nhiều thứ bay lung tung khắp nơi.
Tới lúc lớn, cô mới vỡ lẽ, hóa ra mình có một con mắt âm dương.
Con người quả nhiên không biết thì sẽ là hạnh phúc.
Cô chạy tới ven hồ, trông thấy A Vu đang hôn mê trên mặt đất.
Sau đó.
Phía sau A Vu, có một linh hồn tà ác, đang há ngoác cái miệng ra…
Quả nhiên là ma dữ!
Ma cũng chia làm hai loại, một là bay qua bay lại, chỉ đi xung quanh nhìn ngó mà thôi, loại kia - hung dữ tới độ “ăn” được người!
Rõ ràng, bây giờ cô đang gặp loại thứ hai, là loại cô sợ nhất.
“Thiên linh linh địa linh linh, âm quy âm, dương quy dương, yêu quỷ thần ma mau biến đi!”, cô lẩm bẩm, Diệu Diệu giơ cái bùa ra, cao giọng đọc thần chú.
Trong bùa hộ thân của cô, mẹ đã thêm vào một lời nguyền rất mạnh, ma quỷ thông thường vốn không dám tới gần.
Nói thế nào thì nhà cô cũng làm nghề, cứ mắt thấy tai nghe thì cô cũng học được vài chiêu.
Lúc đó, một luồng ánh sáng bay vút về phía cái miệng rộng của con ma kia, khiến con ma kinh hãi lui lại mấy tấc.
Gương mặt xinh đẹp của Diệu Diệu nở nụ cười.
Cạch cạch.
Chuyện lạ xảy ra.
Bùa hộ thân trong tay cô như ánh đèn bị chập điện, ánh sáng đó cứ chớp tắt liên tục.
Sau đó, dần dần, ánh sáng vụt tắt.
Xung quanh lại tối đen như mực, tháng Bảy âm lịch, thời tiết nóng nực mà lại lạnh tới thấu xương.
Diệu Diệu há miệng trợn mắt.
Trời ạ, chuyện gì thế này! Còn cho người khác sống không! Bùa linh mà cũng bị chập mạch?!
“A Vu, mau tỉnh dậy đi!”, Diệu Diệu ra sức lay gọi A Vu.
Nhưng toàn thân A Vu đều là nước, lắc thế nào cũng không tỉnh.
Khi một vong linh toàn thân đều là nước, thì có nghĩa là từ trường của nó rất yếu, yếu tới độ nếu không bảo vệ kỹ thì sẽ biến mất.
Bóng ma vốn bị dọa đến đứng đờ ra, vì ánh sáng kia vụt tắt, lại bắt đầu hứng chí hành động.
Chỉ thấy Diệu Diệu đang cuống quýt gọi A Vu tỉnh lại, thì từ cái miệng rộng ngoác kinh dị kia phun ra một luồng khí mạnh.
Diệu Diệu choáng váng.
Một ảo giác bắt đầu xuất hiện, như thể có vô số bóng ma lao tới chỗ cô, bọn yêu ma cười điên loạn, vây quanh, âm thanh của gió giống như móng vuốt nhọn hoắt cào lên mặt cô.
Xung quanh da cô phát ra luồng khí lạnh lẽo.
Cơ thể như mất đi sự kiểm soát, Diệu Diệu ngã lăn ra đất.
Tay chân cô không thể nhúc nhích, cô mở to mắt, mỗi lần hít thở đều thấy rất khó nhọc.
Bóng ma ấy bay lại, đôi môi rỉ máu rộng ngoác tới tai, mở to, rít vào một hơi.
Diệu Diệu thấy cơ thể đau nhức vô cùng, lục phủ ngũ tạng như bị ai đó cắn gặm vậy.
Bóng ma ấy “ăn” rất thích thú, đã hít vào bụng hai phách trong tam hồn thất phách của cô.
Người có tính cách thẳng thắn, hồn phách cũng rất sạch sẽ, mùi vị trong sạch ấy khiến âm hồn lưu luyến mãi không thôi, thế là nó nổi máu tham, hai bàn tay khô cằn túm lấy Diệu Diệu, kéo cô vào nơi vực sâu âm u.
Xung quanh, toàn là mùi máu tanh tưởi.
Chợt, cơ thể A Vu từ từ biến mất.
Rất tốt, cuối cùng cô đã kéo dài thời gian thành công, mẹ đã phát hiện A Vu không ở nhà, bắt đầu gọi hồn nó về.
Nhưng…
“