Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mắt Trái

Mắt Trái

Tác giả: Đản Đản

Ngày cập nhật: 03:01 22/12/2015

Lượt xem: 1341889

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1889 lượt.

.
Diệu Diệu mỗi lần nghe đều bị sét đánh, trong mắt cô, tên đó chắc là bị thất tình kích thích, cũng giống cô, cả học kỳ đều không vực tinh thần lên được.
Chỉ là, rõ ràng, cách biểu hiện của tên đó khá khác người.
Nhưng chính vì thế mà lại khiến cả phòng ký túc xá của cô “được lợi”.
Học kỳ ấy, Ninh Ninh bỗng nhận ra mình đã gặp được “tình yêu đích thực”, từ khi anh hùng nào đó cứu mỹ nhân, cô nàng thậm chí say đắm đến quên mình, si mê cùng cực.
Thế là theo đuổi người ta một cách bất chấp sĩ diện, trong trường bám theo người ta mãnh liệt như lửa.
Nếu là Bạch Lập Nhân xưa kia thì chắc chắn sẽ hừ mũi khinh bỉ, chỉ là Bạch Lập Nhân bây giờ, tuy vẫn kính nhi viễn chi[1'>, nhưng lại nói với cô nàng vẻ như rất “hòa nhã”: “Bạn à, xin lỗi, đừng lại gần tôi quá, mũi tôi bị dị ứng.”
[1'> Kính nhi viễn chi: bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với người ta; thường dùng mỉa mai, châm biếm.
Ý chỉ, mùi nước hoa của Ninh Ninh quá nồng.
OK, vì “tình yêu đích thực” mà không xịt nước hoa, chỉ là hy sinh vặt vãnh mà thôi.
Thế là, Ninh Ninh vứt luôn chai nước hoa đi.
Nhưng mới mấy ngày, vấn đề đã xuất hiện.
“Bạn này, mấy ngày rồi bạn chưa tắm?”, Bạch Lập Nhân nhăn mày nói một câu, làm Ninh Ninh ủ rũ thảm bại.
Bắt đầu từ hôm đó, sau bữa tối, mỗi khi bọn Diệu Diệu cầm xô nước chuẩn bị đến nhà tắm, Ninh Ninh lại hoảng hốt gào lên, “Các chị em à! Đi cùng với!”
Về sau, cũng không biết ai ghét Ninh Ninh, muốn chơi xỏ cô nàng, có một bạn quan hệ khá tốt với Bạch Lập Nhân đã nói với cậu, “Cái cô Ninh Ninh ấy, chưa từng giặt quần lót, nghe các bạn nữ nói đều do Liệu Diệu Trăn chịu không nổi phải giặt giùm đấy.”
Lúc đó Bạch Lập Nhân đang ăn cơm, suýt nữa bị sặc canh.
Về sau, mỗi lần gặp Diệu Diệu và Ninh Ninh, ánh mắt cậu lại rất kỳ quái.
Ninh Ninh không biết đã có được tin này từ ai, sau khi bị sốc nặng đã khóc một trận tưng bừng, càng nghĩ càng đau.
Thế là…
Những ngày tươi đẹp của phòng đã tới, cuộc sống từ đó bắt đầu trở nên vui vẻ, trong lành.
Hiểu Vũ và Hạ Thiên bắt đầu thấy Bạch Lập Nhân hình như cũng không quá đáng ghét nữa, đương nhiên bao gồm cả Diệu Diệu bị Ninh Ninh hãm hại cũng nghĩ thế.
Năm Hai Đại học, Hiểu Vũ và Tiểu Vĩ quen nhau.
Tiểu Vĩ và Bạch Lập Nhân chung phòng, thế là, “hai nhà” thỉnh thoảng đi chung với nhau, quan hệ dần dà gần gũi hơn, vì thế quan hệ giữa Bạch Lập Nhân và Diệu Diệu cũng có vẻ như không còn lạnh lẽo nữa.






Mười ba tháng Bảy âm lịch, là sinh nhật Diệu Diệu.
A Vu làm xong nhiệm vụ, thừa lúc bà Diệu không để ý, đã chuồn ra, muốn tìm chị để chơi cùng.
Tháng Bảy mỗi năm, đất trời u ám, là ngày đám ma quỷ cảm thấy vui vẻ thoải mái nhất.
A Vu không đi tìm chị ngay mà ngược lại đùa giỡn khắp nơi, đi mãi đi mãi, nó lạc đường, đến vườn tình nhân.
Chỉ thấy rất nhiều cặp tình nhân ở bên nhau, môi kề môi, A Vu bay qua bay lại trước mặt họ, dù làm bao nhiêu mặt hề cũng đều phải thừa nhận rằng họ hoàn toàn không nhìn thấy nó.
A Vu vô cùng hưng phấn bay nhanh tới đó.
Nhưng, đến nơi rồi, nó rất thất vọng.
Chỉ thấy bên hồ là một cô gái trẻ, trông có vẻ cùng tuổi với chị, không hề “xứng” với nó.
Nửa mặt của cô gái rất xinh đẹp, A Vu chớp mắt, thật mong cô ấy có thể thu nhỏ lại để nó đưa về nhà.
Cũng cảm nhận được “đồng loại”, cô gái quay đầu, nhìn rõ “người” tới.
A Vu rụt đầu lại, lấy hết can đảm, đang định tới chào hỏi, tiện thể hỏi cô ấy có thể thu nhỏ lại không.
Bỗng, đôi mắt cô gái kia trở nên rất to, đồng tử dài hẹp bỗng nứt toác, trắng đen cực kỳ rõ ràng, cứ như muốn lồi ra, vết nứt chảy máu từ khóe môi tới tận mang tai, gương mặt trắng bệch trở nên giảo hoạt vô cùng.
Hả.
“Á… ma!!!”, A Vu sợ hãi, quay người chạy.
Là ác linh! Ác linh tích tụ oán hận cực sâu, hung ác vô cùng!
Cô gái kia hít một hơi thật sâu, A Vu càng chạy càng chậm, phía sau hình như có một luồng khí kéo nó lại.

“Chị ơi, chị ơi…”, A Vu bắt đầu kêu la thảm thiết.

A Vu hình như đang khóc.
Diệu Diệu đã chuẩn bị chăn gối, sắp ngủ thì thấy cả người sởn da gà.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, khiến cái chuông gió bên giường cô kêu “ding ding”.
Ninh Ninh đang bôi kem dưỡng da, xong xuôi còn không quên nhấc chân lên thật cao, đạp ngay phải cái bùa hộ thân mà bình thường Diệu Diệu ít đeo, treo lung tung. Cô nàng thưởng thức đôi chân đẹp của mình, gần như tự so sánh mình với chị Hằng.
“Diệu Diệu, hôm nay có phải sinh nhật cậu không?”, Hạ Thiên hỏi.
“Ừ”, Diệu Diệu tỏ ra lơ đãng.
“Thật hả! Vậy tớ gọi điện cho Hiểu Vũ, bảo cậu ấy hẹn hò về sớm, mấy bọn tớ khao cậu đi chỗ nào ăn một bữa cho đã nhé!”, Hạ Thiên nói là làm, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Hiểu Vũ.
“Nếu đã muốn đi ăn một bữa linh đình thì tất nhiên người càng đông càng vui, nhớ gọi cả phòng Tiểu Vĩ luôn nhé!”, mắt Ninh Ninh sáng lên, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào, vội rút chân ra khỏi cái bùa hộ thân, chồm đến, không quên n