
Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào
Tác giả: Đản Đản
Ngày cập nhật: 03:01 22/12/2015
Lượt xem: 1341896
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1896 lượt.
Đường xuống suối vàng, cách trở âm dương, cầu Nại Hà, độ vong hồn…”
Bỗng, một tiếng hát văng vẳng vừa lạnh lẽo lại mê hoặc lòng người chợt bay vào tai Diệu Diệu, khiến tâm phách cô dần dà rời khỏi cơ thể, rơi xuống như sắp ngã vào một thế giới khác…
Ai tới cứu cô, ai tới cứu cô?
***
Bạch Lập Nhân từ thư viện đi ra.
Lúc nãy cậu nhận được điện thoại từ bạn cùng phòng Tiểu Vĩ, nghe nói hôm nay là sinh nhật Liệu Diệu Trăn, mọi người chuẩn bị tụ tập.
Nói thật là cậu thấy rất vô vị, dù sao cậu và Liệu Diệu Trăn cũng không thân, và chẳng muốn thân.
Nhưng gần đây cậu có một suy nghĩ cần “sự ủng hộ” của Tiểu Vĩ, cũng cần sự “cổ vũ” của mấy cô gái, đặc biệt là, cậu “nhắm trúng” Liệu Diệu Trăn rồi.
Bố mẹ Tiểu Vĩ đều xuất thân từ địa chủ, tiền xài bao nhiêu cũng không hết, chỉ biết để dành trong ngân hàng. Mà không thể phủ nhận là Liệu Diệu Trăn thực sự quá xinh đẹp, có thể dễ dàng khiến đàn ông dậy lên thèm muốn.
Cậu nhìn đồng hồ đeo tay, sắp không kịp rồi, vì muốn để mọi người có ấn tượng đẹp, nên cậu chuẩn bị đi đường tắt đến chỗ hẹn ở ngoài trường.
Đi ngang hồ.
Bỗng cái mũi thính của cậu ngửi thấy mùi thối rữa rất buồn nôn.
Cậu ngờ vực ngước lên, nhận ra ven hồ tối om kia, có một bóng màu vàng thiên nga đang nằm thẳng đờ ở đó.
Cậu nhìn kỹ, là Liệu Diệu Trăn đang “ung dung” nằm hình chữ “Đại[1'>” bên hồ.
[1'> Chữ “Đại”: 大.
Tắm ánh trăng? Bệnh à, tưởng mình là công chúa chắc!
“Liệu Diệu Trăn, cậu quá đáng thật, một đám người hẹn nhau để chúc mừng cậu, còn cậu thì trốn ở đây!”, chơi xỏ người ta hả?!
Giọng cậu cố hết sức khách sáo.
Rất kỳ quặc, hơn năm nay, cậu đã rất cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng vẫn rất không thích Liệu Diệu Trăn.
Có thể, trên đời này có một dạng người, gọi là kẻ thù bẩm sinh.
Khung cảnh vắng lặng như chết xung quanh, một giọng nói bỗng vẳng vào tai, khiến sức mạnh nãy giờ đang kéo Diệu Diệu phăng phăng xuống dưới bỗng khựng lại.
Bỗng, mắt trái của Diệu Diệu trông thấy xung quanh hồ trở nên vàng rực rỡ.
Âm hồn đang định tiếp tục nuốt sống cô bị bỏng đến tê dại.
“Này, Liệu Diệu Trăn”, Bạch Lập Nhân lại tiến tới.
Hơi nóng xung quanh quá mạnh.
Không chịu nổi nhiệt độ đó, âm hồn ấy bốc khói, rồi hét lên thảm thiết, bay biến vào không trung.
Diệu Diệu thở hắt ra, trán rịn mồ hôi.
Tốt quá, tốt quá.
“Bạch…”, bằng một giọng cực khẽ, cô cảm kích gọi.
Đồ thần kinh!
Bạch Lập Nhân cuối cùng thấy có gì đó không ổn, lại tiến gần cô hơn, “Rốt cuộc là cậu đang tắm trăng đó hả? Hay là không khỏe?” Nếu không khỏe thì cậu sẽ báo bạn cô đến đón.
Bỗng, vì cậu đến gần, Diệu Diệu cảm thấy trong cơ thể lạnh lẽo mất đi hai phách của mình, như có một luồng sáng rực rỡ, ấm áp tràn vào.
Dễ chịu quá.
Dương nam.
Bạch Lập Nhân có bề ngoài lạnh lẽo, kỳ cục kia lại là dương nam có chính dương cực thịnh!
Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu cô.
Được cứu rồi! Được cứu rồi!
“Rốt cuộc cậu bị sao vậy? Mọi người đều đang chuẩn bị chúc mừng sinh nhật cậu đấy!” Bạch Lập Nhân cố nén cơn bực bội.
Cậu cần bữa tiệc sinh nhật này, nhân lúc bầu không khí vui vẻ thì sẽ “tự nhiên” và “vui vẻ” đề xuất ý kiến của mình.
Nên, không cho cô bệnh! Nếu có thể, cần thì cậu cũng sẽ vác cô đến bữa tiệc!
Sinh nhật? Ha ha, có lẽ, đó là ngày sinh nhật thê thảm nhất trong đời cô.
Cô đã mất đi hai phách, có lẽ dù hôm nay sống lại, thì cũng khó mà qua khỏi tiết ma quỷ trong năm nay.
Trừ phi…
“Bạch… Lập… Nhân… cậu có, chuẩn bị, quà tặng, cho mình không?”, Diệu Diệu còn nằm trên đất, gắng sức hỏi đứt quãng.
Ngón tay cô vì được ánh sáng ấm áp đó chiếu rọi, hình như có thể động đậy được rồi.
“Được thôi, cậu cần gì?”, còn có người nào mặt dày như thế không?
Bạch Lập Nhân hoàn toàn bó tay, nhưng vẫn giả tạo hỏi với vẻ kiên nhẫn.
Nếu cô đã dám đòi, thế thì chỉ cần không quá đáng, cậu sẽ tặng cô.
“Tớ cần, tớ cần…”, Diệu Diệu cố gắng ngoắc ngón tay.
“Cậu muốn gì?”, cô nói quá khẽ, Bạch Lập Nhân đành cúi người xuống.
“Tớ muốn mượn cậu một hơi thở!”, mục tiêu đã đến gần, khao khát được sống khiến Diệu Diệu cố nén lại đạo đức quan và sự mắc cỡ, với tốc độ sấm rền không kịp bịt tai, vòng tay ôm lấy cổ cậu.
Bạch Lập Nhân kinh ngạc, người mắc bệnh sạch sẽ nhăn mày, đang định đẩy cô ra.
Tốc độ Diệu Diệu càng nhanh, dùng toàn bộ sức lực còn lại, giữ chặt gáy cậu, nhanh chóng áp đôi môi lạnh lẽo của mình lên đôi môi mỏng của cậu.
A a a a a a!
Cô nhanh chóng luồn lưỡi mình vào miệng cậu, bắt cậu há ra, để cô thuận lợi… thuận lợi… ra sức rồi ra sức, hít vào một hơi của cậu.
Cô thuộc cực âm. Giữa trời đất, cực âm cực dương, vốn là sự kết hợp hài hòa mà đất trời tạo ra.
Khí “hài hòa” khiến toàn thân cô ấm trở lại, cũng phát sáng theo, giữ lại ba hồn năm phách còn lại của cô, không để những yêu ma khác phát hiện dễ dàng, cô đã “không hoàn chỉnh” nên rất dễ bị bắt nạt, rất dễ bị nhập vào.
Bạch Lập Nhân trừng mắt, trọng lượng và cảm giác ướt át từ môi truyền tới rất chân thực, chân thực tới độ khiến cậu thấy dạ dày cuộn lên,