Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái

Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái

Tác giả: Trùng Tiểu Biển

Ngày cập nhật: 02:47 22/12/2015

Lượt xem: 134962

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/962 lượt.

lông mày, chậm rãi ngáp một cái.
Một tầng hơi nước mờ mờ bao phủ hai tròng mắt hắn, rực rỡ phát sáng…
Lấp lánh lấp lánh…
Đây chính là sinh vật lấp lánh trong truyền thuyết a!
Hàng nút áo trên của hắn vẫn để hở như trước. Ta có thể thấy rõ hàng xương quai xanh trơn bóng, cùng với trái cấm nhẹ nhàng trượt lên trượt xuống của hắn… (ực ực, chảy máu cam mất!)
Ta cười tủm tủm hỏi: “Xin hỏi tôn tính đại danh (tên họ) của sư huynh?”
“Tiểu biến thái.” Đại thần gọi một tiếng, kêu đến là nhu tình, mềm mại đến nỗi lông tơ của ta dựng đứng cả lên.
Ta quay đầu lại cười hùa: “Dạ?”
Hắn nhìn ta với ánh mắt đặc biệt thân thiết. “Anh đã nhờ bạn học giúp em xếp hàng đăng ký, mau qua đó đi.”
“…” Thế nhưng… Ta tủi thân, còn chưa hỏi được họ tên của hắn mà..
“Nhanh lên.” Đại thần vẫn duy trì nụ cười ấm áp như làn gió mùa xuân.
Lòng ta không cam, tình ta không nguyện hoạt động chân, quay đầu lại trộm liếc nhìn tiểu yêu quái.
Cánh tay đại thần duỗi ra, đột nhiên ôm lấy vai ta, rất có ham muốn chiếm hữu. Sau đó hắn nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười với tiểu yêu quái: “Bọn tớ đi trước nha, Nghiêm Tử Tụng.”
Nghiêm Tử Tụng!
Rốt cuộc ta cũng đã biết được tên hắn!
Chỉ thấy hắn gãi gãi đầu, vẻ mặt không thèm để ý.
Cũng không có đáp lời, chỉ là đột nhiên liếc mắt ngắm nhìn ta, vừa vặn nhìn thấy nụ cười tươi sáng để lộ cả hai hàm răng ngọc của ta.
Hắn liền thoáng quan sát ta một phen, không ngờ chỉ một khắc sau, nghe thấy hắn khinh thường, hừ một tiếng đầy mỉm mai, “Tiểu biến thái?”
Tiếp đó, lắc lư lắc lư, lướt qua ta cùng đại thần.
Dưới chân, vẫn là đôi dép lê cũ kỹ tàn tạ.
—————————————————————————————
Ghi chú:
Hoàng đại tiên – Wong Tai Sin là một vị thần của Trung Quốc, phổ biến ở Kim Hoa và Hồng Kông với sức mạnh chữa bệnh. Tên thật là Wong Cho Ping, sinh ở tỉnh Chiết Giang. Wong Cho Ping xuất thân nghèo khổ, năm tám tuổi đã phải đi chăn cừu. Năm ông mười lăm tuổi, sau khi gặp được một vị thần tiên trên ngọn núi Hoàng Thông ở quê nhà, ông đã đi theo đạo giáo. Truyền thuyết kể rằng, bốn mươi năm sau ông đã thành tiên. Về sau, Wong Tai Sin được gọi là Hoàng Thông đại tiên, hay Hoàng đại tiên theo tên ngọn núi mà ông ẩn cư.
Đền Wong Tai Sin còn được đặt cho một trong 18 quận của Hồng Kông
Hàng ngày, người dân Hồng Kông đổ xô đến ngôi đền Wong Tai Sin để cầu cho sức khỏe và thịnh vượng






Lần Đâu Thân Mật
Mãi đến khi tiểu yêu quái đi xa, ta mới lưu luyến thu hồi tầm mắt. Ngay lập tức cảm giác được có một nguồn nhiệt từ bờ vai truyền đến.
Á, tay của đại thần vẫn còn khoát trên vai ta…
Nhưng đúng vào lúc ta muốn phản kháng thì hắn đột nhiên nâng tay lên, hơi hơi thấp đầu nghiêng qua. Dĩ nhiên là dùng một loại tư thế cực kỳ ám muội kẹp vai ta vào giữa hai cánh tay hắn.
Hô hấp của hắn rất gần, còn nhẹ nhàng thở một hơi vào tai ta, quyết tâm ám muội đến cùng.
Còn nhớ năm đó ta mới vừa thi đậu vào Thành Cao, bên cạnh đại thần đột nhiên xuất hiện một tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc.
Nào là môi đỏ mọng, ánh mắt quyến rũ, nào là thân thể thon thả, mềm mại dịu dàng… mà còn có cả một mái tóc dài suôn mượt. Nhìn thế nào cũng là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Ta vừa nhìn thấy hai người bọn họ quả là trời sinh một đôi, thật sự cũng mừng thay cho đại thần.
Nhưng cũng tại bản thân ta ngốc, bệnh biến thái ngày trước lại tái phát không kiềm chế được, chạy đi kể khổ với mấy vị sư huynh trước đây học chung lớp với đại thần.
Sau đó còn quay mặt về phía bóng lưng đại thần đang chìm trong ánh hoàng hôn, móc khăn tay ra chấm nước mắt.
Còn làm ra vẻ tiều tụy khốn khổ.
Nghĩ thầm, thể nào cũng khiến cho kết cục của lời đồn đãi có một dấu chấm than hoàn mỹ!
Kết quả, không cẩn thận biến nó thành dấu phẩy. Mọi người thấy ta không đẹp bằng tiểu mỹ nhân, liền nhận định ta là kẻ yếu. Hơn nữa, các sư huynh còn đòi ủng hộ, nói sẽ giúp ta lấy lại công đạo.
Đòi công đạo…
Toát mồ hôi – Ta vừa lau nước mắt vừa hát lên bài hát “Thành toàn” của Lưu Nhược Anh, đồng thời cân nhắc xem nên đắp nặn một hình tượng bị chồng ruồng bỏ kinh điển như thế nào.
Kết quả, đại thần đường đường chính chính đứng ở phía sau, cười khẽ hỏi: “Tương Hiểu Mạn, đi ăn không?”
Liền nhìn thấy tiểu mỹ nhân đang dịu dàng mỉm cười với ta.
Bà mẹ nó, lễ phép thật!
Luồng chính khí này, hình như đã khiến cho căm phẫn ngập lòng bị thiếu đi vài phần chính nghĩa.
Sau đó, nhờ có cơ duyên xảo hợp, ta được chứng kiến bản lĩnh lừa gạt của đại thần –
Kha Kha, sau đây là câu chuyện tình yêu do bạn Tương Hiểu Mạn xem lén kể lại, mọi người hãy vỗ tay hoan nghênh!
Khuôn mặt mũm mĩm của tiểu mỹ nhân e thẹn ửng hồng, “Hiên, anh… có yêu em không?”
Đại thần hấp háy mí mắt, nhàn nhạt cười khẽ, “Yêu.”
Tiểu mỹ nhân cảm động rơi lệ, thấu tận trời xanh, “Yêu nhiều không?”
Đại thần khẽ cong khóe miệng, nhẹ nhếch hàng mi, “Sơn vô lăng, thiên địa hợp, nãi cảm cùng quân tuyệt*.”
Tiểu mỹ nhân hờn dỗi: “Anh chẳng có thành ý chút nào!