80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái

Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái

Tác giả: Trùng Tiểu Biển

Ngày cập nhật: 02:47 22/12/2015

Lượt xem: 134954

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/954 lượt.

ữa!
A, đây chính là biến thái đang “Bạo phát”!
***
Ta từ nhỏ đã thích chọc người ta phát điên
Không luống cuống, không sợ hãi.
Sau lại nghe người ta nói, người nào càng sợ cô đơn, càng thích đi đến chỗ đông người.
Nhưng ta vẫn luôn nghĩ, mình tuyệt đối không hề cô đơn.
Thế sự thường sẽ là như thế này, người muốn gặp, luôn sẽ xuất hiện vào những lúc lơ đãng.
Sau khi ngồi hai tiếng đồng hồ trongcửa hiệu cắt tóc, ta đi ra, không ngờ lại có thể gặp được Nghiêm Tử Tụng. Bóng lưng anh tuấn kia, không ngờ hôm nay lại quen thuộc đến nỗi không gì quen thuộc hơn.
Có phải chúng ta luôn có một loại cảm giác, rõ ràng là hai người xa lạ, nhưng cứ như đã gặp gỡ ở đâu rồi.
Hôm nay, hắn bước đi thong thả chậm rãi, rõ ràng là một kẻ nhàn tản tự đắc.
Con người mà, luôn muốn sống một cách kiêu ngạo!
Vì vậy ta cười cười, quyết định sẽ làm một cử chỉ kinh hãi thế tục với yêu quái đại nhân. Buổi sáng có mặt đại thần, chưa kịp biểu hiện gì hết trơn!
Tiếp theo, cắn nhẹ môi dưới, khóe miệng mỉm cười, làm động tác chuẩn bị xuất phát.
Đang định chạy đến phía trước —— Đột nhiên mái tóc xoã tung của ta bị nắm lại, tiếp theo nghe được thanh âm của Quách Tiểu Bảo, tùy thời tùy chỗ đều mang theo một ít tự phụ, xen lẫn một ít hưng phấn.
Hắn nói: “Tóc giả của cậu nhìn giống thật ghê! Mua ở đâu vậy?”
Đau đau đau…
Đầu ta hơi ngửa ra sau. Nghiêm Tử Tụng đâu, anh hùng mau tới cứu mỹ nhân đi!
Ặc, ta quên mất Quách Tiểu Bảo cũng thi đậu trường này. Mà cũng phải thôi, trường đại học trọng điểm của quốc gia mà, kẻ nào có chút bản lĩnh mà lại không muốn nhảy vào?
Tròng mắt ta – xoay tròn, cười cười, quay về với con người chính nghĩa không bằng vui vẻ chút đi! Vì vậy, hô vang: “Cứu mạng a! Ăn cướp a!”
Lúc đó đã khiến cho Quách Tiểu Bảo… mê muội.
Cảm giác hắn hơi gấp gáp, tay chân quýnh lên. Không những không buông tóc ta ra, mà còn giơ tay kia lên bịt miệng ta lại: “Cậu đừng ồn ào, tôi là Quách Tiểu Bảo đây!”
Ta kéo tay Quách Tiểu Bảo xuống, sau đó tiếp tục ồn ào: “Ăn cướp a, sàm sỡ a!”
Tiện thể ra sức đi lên phía trước, lôi cả Quách Tiểu Bảo đi theo.
Ừm, không sai, cách Nghiêm Tử Tụng chỉ có hơn mười thước!
Nghiêm Tử Tụng hiển nhiên cũng chú ý tới ta rồi, nhưng lại chỉ là cái liếc mắt lướt qua, không hề để tâm. Không biết có nhận ra ta hay không mà xoay cả người lại, chậm rãi đứng xem.
Nhưng chẳng có một cử chỉ anh dũng nào cả.
Nhưng thật ra, trong sân trường lại có rất nhiều hán tử huyết khí phương cương (sức lực dồn dào), đã có sư huynh tốt bụng, nhiệt tình vọt lên hỏi chuyện.
Còn có người bắt đầu muốn tách chúng ta ra.
Quách Tiểu Bảo vốn không thích ai đụng vào người mình. Hôm nay lại là một ngày oi bức. Có vài sư huynh giúp tân sinh viên mang hành lý, người đầm đìa mồ hôi. Hiện giờ bị họ vây chung quanh, sắc mặt của hắn đã khó coi đến cực điểm.
Hơn nữa, ta vẫn giữ ý chí kiên định, tiến lên phía trước.
Hắn cau mày né tránh những bàn tay đầy mô hôi của các sư huynh, cũng thả ta ra. Đầu tiên là mím chặt môi, sau đó rống to hơn: “Tương Hiểu Mạn, có chuyện gì xảy ra với cậu vậy!”
Lần này, ta bất ngờ giành được tự do.
Ta lao ra khỏi đám đông rậm rạp, sau đó gặp một người thì hất một người, gặp một đôi thì đánh văng một đôi, một đường cuồn cuộn.
Mọi người mở mắt trừng trừng nhìn ta.
Ta chạy thẳng một mạch đến chỗ Nghiêm Tử Tụng. Hắn hiển nhiên cũng không dự liệu trước, cho nên không hề nhúc nhích.
Mắt thấy chỉ còn cách hắn chưa đầy hai thước, ta đặc biệt dùng tình cảm mãnh liệt rống lên một câu: “Cứu —— mạng!”
Sau đó gắt gao, gắt gao ôm trầm lấy hắn!
Có bao nhiêu phần cảm xúc đều dồn hết vào lần này. Coi như cũng đã ôm được đối tượng mà ta đã tương tư đơn phương bấy lâu rồi ~
Càng nghĩ, tâm tình càng dâng trào — không gì sánh nổi!
Trên người hắn không có mùi khó chịu, rõ ràng là sinh viên năm hai lại giống hệt đại thần, đều là những kẻ lười biếng một cách quang minh chính đại.
Con gái như ta, cũng quả là mặt dày a!
Chẳng biết xấu hổ, nhưng lực đạo ta dùng để ôm hắn lại không hề giảm xuống. Ta nghĩ, chỉ có ca khúc đó mới có thể biểu đạt được cảm xúc của ta lúc này ——

Hoa tình nở
Nở rạng rỡ
Tình ý này vĩnh viễn vô hạn

Không ngờ từ lồng ngực hắn hừ ra một tiếng, đặt lòng bàn tay lên trán ta, trực tiếp đẩy đầu ta ra sau.
Tay ta vẫn vòng quanh hông hắn, chậm rãi thể hiện tư thế – nắm chặt thắt lưng.
Ta cười cười, cùng hắn giằng co.
Không buông, đánh chết cũng không buông!
Ai ngờ, hắn lại thò tay kia ra sau lưng, nắm chặt lấy cổ tay ta, cực kỳ mạnh mẽ giật ta ra.
Vì muốn cân bằng, ta đành phải lui hai bước. Rốt cục cũng phải tách khỏi thân hình ấm áp của hắn.
Nghe được giọng nói cực kỳ mất kiên nhẫn của hắn: “Cút qua một bên!” Tiếp theo, xoay người một cách cực kỳ cá tính, hiển nhiên không muốn tiếp tục dây dưa với ta nữa.
À, cũng không thích được người khác yêu thương nhung nhớ sao!
Có cá tính, ta thích.
Đành vậy! Chuyện đã phát triển đến bước này, ta chỉ đành nắm chặt hai tay, ngọt ngà