The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái

Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái

Tác giả: Trùng Tiểu Biển

Ngày cập nhật: 02:47 22/12/2015

Lượt xem: 134955

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/955 lượt.


Đại thành nhẹ nhàng ‘Ửm’ một tiếng…

À, trước hết chỉ kể lại đến đây thôi. Bởi vì lúc đại thần khẽ gật đầu đột nhiên lại đánh mắt về phía ta, hình như đã phát hiện ra ta rồi. Ta sợ đại thần trách ta quấy rầy nhã hứng của hắn nên đành nhanh chóng phủi phủi mông, chuồn mất.
Kể từ sau lần đó ta kết luận, đại thần mồm mép rất lợi hại, chuyên đi đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay.
Nhưng tình yêu của đại thần, được chia đều cho chúng sinh.
Hắn đã từng nói với ta, thiên trường địa cửu cũng có lúc tận, chỉ có tưởng niệm là vô tận.
Bởi vậy, hắn để lại phần tưởng niệm cho tiểu mỹ nhân, còn mình thì thư thái cất bước ra đi.
Hiện tại, gã con trai có thể ứng phó như thường, chu toàn mọi việc trong khi các cô gái chết đi sống lại đã cất bước ra đi lúc hắn đang khoát tay lên vai ta.
Mà vấn đề then chốt chính là, kể cả trọng lượng hành lý của ta.
Ta nghĩ thầm, thôi bỏ đi, biết đâu bị ngoại lực đè áp như vậy, bộ ngực xinh xắn lanh lợi của ta sẽ bởi vậy mà quật khởi, sau đó phát triển một cách hài hòa!
Haiz, lúc ta lý giải được cách định nghĩa hai chữ ‘Hài hòa’ thì nhà ta sớm đã không còn bán bánh bao nữa rồi!
Kỳ thật đại thần không hù ta, thật đúng là có sư huynh giúp ta xếp hàng. Từ việc đăng ký đến đóng học phí, rồi nhận chìa khóa quay về ký túc xá, ta chỉ một đường chen ngang. Có thể nói là thuận gió lại xuôi dòng.
Nhìn ánh mắt của mấy cô bé đang nhìn ta kìa… Thật sự là nhiệt tình như lửa a.
Ta quắc mắt coi khinh nghìn lực sĩ, hiên ngang lẫm liệt thư thái bước lên đầu hàng, sau đó cười tủm tỉm chào hỏi với các sư huynh đã giúp ta xếp hàng.
Thành thật mà nói, có thể quen biết Vương Đình Hiên, quả là may mắn của ta.
Ta cũng không phải là hạng người không biết cảm ơn, nhưng có đôi khi ta cũng không biết mình có thể giúp gì được cho hắn nữa.
Một lúc sau đại thần có điện thoại, âm thanh đầu dây bên kia quá lớn, nghe ra là một giọng nữ.
Đại thần nhẹ nhàng trả lời. Trong lời nói, nghe không thấy một chút xã giao lấy lệ nào. Sau đó cười cười nói: “Em chờ một chút.” Quay đầu lại nhìn ta nói, hẹn ta tối nay ăn cơm, muốn dẫn ta đi gặp một người.
Ta nghĩ thầm, có thể là bạn gái mới của hắn. Nói thật, đại thần đối với ta, cũng chưa từng chân thành như thế.
Chỉ là, ta lại không ghen tị chút nào. Quả nhiên a, ta cười cười, ta cùng hắn, không phải quan hệ yêu đương.
Tự nhiên gật đầu nói phải.
Ký túc xá của chúng ta ở lầu sáu, cũng không có thang máy!!!
***
Ta học lịch sử.
Lúc điền nguyện vọng, mẹ ta nói học y tốt, cha ta lại nói không tốt, chẳng may ta lấy ruột người về làm nhân bánh bao, vậy thì bánh bao nhà ta làm sao bán được nữa.
Cha ta nói, vậy thì học luật đi. Mẹ ta lại nói không được, nếu ta làm luật sư, phỏng chừng mỗi ngày đều phải ra tòa, mỗi ngày đều phải làm bị cáo.
Sau đó mẹ ta lại nói, làm phóng viên học truyền thông đi. Cha ta nói thôi đừng, khẳng định ta sẽ luôn xuất hiện trên bản tin.
Cha ta còn nói, hay là làm giáo viên vậy?
Hai người cùng lúc trầm mặc, nhìn ta nói: “Sau này mày có sinh con thì cứ đưa đến đây, chúng tao nuôi miễn phí giúp cho!”

Cứ như vậy, các hạng mục đều bị loại trừ, chỉ còn lại mỗi lịch sử.
Nói thẳng học lịch sử rất tốt. Lịch sử đứng ở đàng kia, cho dù ta có muốn làm xằng làm bậy thì cũng sẽ không cải biến được gì.
Nhún vai, cha mẹ ta có lẽ không hề nghĩ tới, đầu năm nay còn có một danh từ, gọi là xuyên qua!
Học tốt lịch sử, có xuyên qua cũng không sợ!
***
Đại thần giúp ta mang hành lý lên ký túc xá, rồi nói có việc phải đi trước.
Rốt cục cũng thoát khỏi hắn, liền bắt đầu thu dọn đồ đạc. Ta vừa thu dọn vừa hưng phấn. Đây là lần đầu tiên ta được ở riêng, trong lòng có một loại cảm giác chờ mong khó hiểu. Cứ nghĩ mãi, không biết ta sẽ gặp được những ai, xảy ra chuyện gì…
Đồ đạc của ta không nhiều lắm, dọn xong rồi mà bạn cùng phòng vẫn chưa đến. Có lẽ còn đang xếp hàng đăng ký!!!
Buồn chán muốn chết, liền cầm lấy bóp tiền đi xuống lầu, quyết định ra sân trường shopping.
Cách ký túc xá không xa có một cửa hiệu cắt tóc.
Ta vừa nhìn thấy nó đã quyết định, phải tạo dựng cho mình một hình tượng hoàn toàn mới mẻ.
Ta cầm tờ hai trăm ném lên bàn trang điểm rồi thả mình xuống chiếc ghế dựa: “Chủ tiệm! Cho tôi một kiểu tóc giật gân! Càng bạo càng tốt!”
Nhân viên cửa hàng nho nhã lễ độ, khom người chào hỏi: “Chào bạn, chỉ có điều, kiểu tóc giật gân phải tốn ba trăm. Khách mới nên được giảm tám mươi lăm, bỏ số lẻ, vừa vặn hai trăm.”
Ăn cướp a, nhà ta bán được bao nhiêu cái bánh bao!
Vì vậy, một lúc lâu sau…
Nhìn lên tấm gương ——
Ặc!
Ta vô cùng kích động, tiền công rất đáng!
Ta hiện tại, nhìn thế nào cũng ra tờ hai trăm!

Ta ở trước gương kiễn chân làm dáng, rồi lại thỏa mãn đá lông nheo với người trong gương một cái. Hứng chí bừng bừng, đi ra ngoài.
Không đi không biết, vừa đi liền gào khóc.
Đúng tuyệt đối hai trăm phần trăm! So với lúc sánh vai đi cùng đại thần, còn phong cách hơn nhiều.
Hiệu quả, còn chấn động hơn cả trong tưởng tượng của ta n