Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái

Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái

Tác giả: Trùng Tiểu Biển

Ngày cập nhật: 02:47 22/12/2015

Lượt xem: 134972

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/972 lượt.

o thân mật hô một câu: “Nghiêm ca ca ~”
Mọi người cười ngất.
Nghiêm Tử Tụng vẫn tùy tính như trước, thong thả bước đi, có tai như điếc.
Ta cũng không thèm để ý, vẫy tay thật mạnh, “Anh đi thong thả nha ~”
Ôi, ít nhất cũng sẽ có ấn tượng trực quan đối với ta chứ nhỉ!
Ta cười ngọt ngào.
Sau đó ta mới nhớ tới Quách Tiểu Bảo. Ta nhìn vẻ mặt cứng ngắc của mọi người phía sau, cười ngọt. Sau đó gãi gãi mái tóc rậm rạp rối bù đặc biệt phong tình của mình, đột nhiên giả ra vẻ mặt kinh ngạc, “y dza, chẳng phải là Quách Tiểu Bảo đây sao?”
Khẳng định là người nào người nấy mặt đầy hắc tuyến.
Chỉ nghe thấy giọng nói đặc biệt trấn định của Quách Tiểu Bảo: “Ngài nhận lầm người rồi, tôi chỉ là kẻ cướp.”
—————————————————————————-
Ghi chú:
(*) Trích trong bài thơ: Thượng da (khuyết danh)
Thượng da,
Ngã dục dữ quân tương tri,
Trường mệnh vô tuyệt suy.
Sơn vô lăng,
Giang thuỷ vi kiệt,
Đông lôi chấn chấn
Hạ vũ tuyết,
Thiên địa hợp,
Nãi cảm dữ quân tuyệt.
Dịch:
Hỡi trời,
Thiếp nguyện cùng chàng gặp gỡ,
Mãi mãi chẳng phân ly.
Bao giờ sông cạn núi mòn
Mùa đông sấm dậy, Mùa hè tuyết rơi
Bao giờ trời đất hợp rồi
Thì thiếp mới chịu cùng chàng phân ly.






Cuộc Chiến Giữa Nữ Anh Hùng Và Nữ Thiên Sứ
Tuy rằng Nghiêm Tử Tụng đã đi xa nhưng cũng không thể phủ nhận, sự xuất hiện của hắn đã khiến cho ta sung sướng hơn rất nhiều. Ta xoay người, tiến lên ôm lấy vai Quách Tiểu Bảo, nói. “Ha ha, Tiểu Bảo, cậu thật là hài hước!”
Tiểu Bảo quả là một con người rất đơn thuần, bởi vì hắn luôn sống trong thế giới của mình.
Rất nhiều người không hiểu hắn cũng biết hắn rất khó đoán. Chỉ là, trên đời thật sự có hoa thủy tiên, nở rộ trong nước, tỏa ra hương thơm ngan ngát, tự tiêu khiển tự vui!
Quách Tiểu Bảo tất nhiên là muốn đẩy ta ra.
“…” Quách Tiểu Bảo nhìn ta chằm chằm thật lâu, đột nhiên búng tay vào ót ta một cái. “Con gái con đứa lại tùy tiện ôm ấp một người xa lạ, cậu không sợ mất mặt à.”
Ôi, quả nhiên, đúng là cái đồ lạc hậu!
Ta mờ ám nhún vai, cũng hờn dỗi. “Tiểu Bảo, người ta là Nghiêm ca ca, không phải người xa lạ ~ “
“Cậu bệnh à?” Ta nhìn thấy mặt Quách Tiểu Bảo đen lại. “Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Còn giả bộ ngây thơ.”
Ta mỉm cười hạnh phúc. “Người ta nói, người đang yêu là người không có lý trí.” Có lẽ bây giờ, ta thật sự đang yêu.
“Lý trí?!” Quách Tiểu Bảo xì một tiếng. “Cậu xác định cậu nhận thức được trò chơi này?”
“Điều đó đương nhiên!” Như sấm bên tai! Chỉ là thiếu mất cơ hội được đối mặt!
“Đợi một chút…” Quách Tiểu Bảo đột nhiên lại thốt ra một câu, cười cười ra vẻ bắt được sai phạm, “Cậu nói, đang yêu?”
“Ừm.”
“Với tên vừa nãy?”
“Ừm!” Ta gật gật đầu.
“…” Quách Tiểu Bảo nhìn chằm chằm vào ta. Mấy lần muốn nói lại thôi, không phát ra lời nào. Cuối cùng, hắn chần chờ một hồi mới hỏi. “Vậy sư huynh nhà cậu thì sao?”
Đại thần?
Ta híp mắt. Quả nhiên, ngay cả Tiểu Bảo cũng xem chúng ta là một đôi sao?
“Sáng nay anh ấy có việc nên đi trước rồi. Cậu có chuyện tìm anh ấy sao?” Ôi, tiếp tục giả ngu.
“…” Quách Tiểu Bảo lại nhìn ta, đột nhiên thở dài. “Cậu tự mình lo liệu đi.”
Ta cười, không nói.
Quách Tiểu Bảo lại đi ở phía trước, ta nhìn theo bóng lưng hắn, nghĩ rằng: Có đúng là đại thần thích ta không?
Có trời mới biết.
Người đó đối với ta vẫn luôn mập mờ không rõ. Nhưng nói thật ra, ta nghĩ hắn mập mờ như vậy cũng là một loại thói quen cho phép, hắn đã quen chọc ghẹo ta rồi.
Á, bây giờ ta đang đóng vai biến thái mà! Vì vậy, ta đau nhức sửa lại tâm tư, cười tủm tỉm xông lên vỗ vai Quách Tiểu Bảo. “Người anh em, cậu lớn rồi, sao lại sợ nói đến mấy chuyện yêu đương này quá vậy. Tiểu Bảo, cậu cũng nên tìm ai đó mà hẹn hò đi!”
Quách Tiểu Bảo liếc mắt lườm ta một cái. Đang muốn giáo huấn ta thì có một chiếc xe hơi chạy qua, khiến cho ánh mắt hắn không tự giác bay tới hình ảnh của mình trên thân xe. Mãi cho đến khi chiếc xe kia nghênh ngang rời đi, thật lâu sau hắn mới trở về trạng thái ban đầu, cong môi cười. Giống như vừa hiểu ra được điều gì, gọi ta một tiếng. “Tương Hiểu Mạn…”
“Có!” Ta đứng nghiêm chờ đợi.
Hắn dừng một chút, “Kỳ thật, ban đầu cậu chấm trúng tôi cũng vì khuôn mặt này của tôi đúng không…”
Trên cơ bản, khuôn mặt chỉ là ngòi nổ, nguyên nhân chính yếu là bởi vì tính tự kỷ của ngươi thôi.
Nhưng mà ta cực kỳ phối hợp, chờ hắn tiếp tục lên tiếng.
“Cho nên mới nói, ông trời thật không công bằng. Ông ta đem tất cả những gì tốt đẹp nhất tặng hết cho tôi. Tôi biết mình chính là lễ vật trời ban tốt nhất.”
Ta vừa nghe liền kích động. “Phải đó, tôi thích nhất là cảm giác vui sướng lúc được mở quà!” Cười hì hì bổ sung một câu. “Cho dù món quà đó không phải của mình!”
Khuôn mặt Quách Tiểu Bảo co quắp, nhìn ta. “Nếu sau này tôi mà được làm đại biểu đại hội nhân dân toàn quốc…” Hắn hút không khí, “Đề nghị đầu tiên, chính là bóp chết cậu mà không cần phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”


Old school Easter eggs.