
Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô Đơn
Tác giả: Diệp Chi Linh
Ngày cập nhật: 03:12 22/12/2015
Lượt xem: 1341485
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1485 lượt.
Mẹ anh nói, rất nhiều người đều tưởng bà là phụ nữ Nhật bản, còn bà cũng chưa bao giờ cải chính với họ quốc tịch của mình.
Ngày thứ hai sau khi tới Nhật Bản, bà đưa anh tới gặp cô con gái của chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Đạo Dã, Các Bình, một cô gái ăn mặc thời trang và luôn mỉm cười khi nói chuyện, sợi dây chuyền trên cổ tỏa sáng lấp lánh khiến anh chói mắt. Mối quan hệ giữa cô và bà Tùng Lâm hình như khá tốt. Khi anh còn chưa tới Nhật, Tùng Lâm đã cho Các Bình xem ảnh của anh, còn ra sức khen ngợi con trai mình đẹp trai, có tài trước mặt cô.
Sau đó, Phương Thành nhận ra mẹ anh rất hy vọng anh kết hôn với Các Bình, mà Các Bình cũng thường xuyên gọi điện thoại cho anh, đưa anh đi thăm thú các nơi ở Nhật. Mẹ của Các Bình mắc bệnh qua đời từ khi cô còn nhỏ, do đó bố cô, ông Đạo Dã vô cùng cưng chiều cô, chuyện gì cũng nghe theo cô.
Phương Thành khi đó vì cần tiền mua sách mà phải đi rửa bát, sau đó tới làm công việc tiếp tân ở một phòng trà của Tokyo, vì một tấm vé vào cửa xem vũ nữ thoát y có thể kiếm được sáu nghìn tới tám nghìn Yên Nhật mà anh như một thợ săn, túm lấy những lưu học sinh Trung Quốc nhất thời muốn xem “của lạ”.
Một hôm, mẹ anh nhìn thấy công việc của anh, bà khẩn cầu anh đừng làm nữa, là một giáo viên dạy tiếng Hàn ở trường đại học, bà đã phấn đấu trên mảnh đất vô tình vô nghĩa này bao nhiêu năm và cũng có đôi chút thành quả, bà không hy vọng con trai mình ở đây sống mà không có địa vị, không có sự tôn nghiêm. Nhìn người mẹ sang trọng nhưng gầy gò, dáng vẻ bà trở nên thật cô độc, yếu đuối trong đám đông. Anh lại nhìn cái vũ trường đông đúc người qua lại, ánh đèn nhớp nhúa, bẩn thỉu khiến anh bước lên, ôm chặt mẹ vào lòng.
Thế là anh đồng ý kết hôn với Các Bình. Đối với cuộc hôn nhân của họ, bố Các Bình không bày tỏ thái độ gì. Sau khi kết hôn, họ sống ở nhà Các Bình, đó là căn phòng phong cách châu Âu ở thủ đô Tokyo. Các Bình thiết kế cho anh một phòng vẽ với niềm vui của cô vợ trẻ. Một lần, khi Phương Thành đã vẽ tranh, Đạo Dã lạnh lùng xuất hiện ở cửa, ông hỏi Phương Thành liệu anh có nghĩ tranh của mình bán được tiền không.
- Được. Tranh của con vì có rất nhiều yếu tố Trung Quốc nên rất nhiều ông chủ Nhật Bản thích. Ví dụ, thưa ông Đạo Dã, cái nhà này nếu treo thêm mấy bức tranh của con thì chắc chắn sẽ khiến bạn bè của ông phải có cái nhìn khác. – Anh nói xong bèn nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của Đạo Dã, cảm thấy mình như vừa nói sai điều gì đó.
Đạo Dã nhìn quanh các bức tranh trong phòng bằng ánh mắt nghi ngờ rồi bỏ đi.
Sau đó, anh tình cờ gặp lại Tiểu Liên ở Hồng Kông, khiến anh cảm thấy nhất định phải thoát khỏi cái nhà tù trong tâm hồn mình, theo đuổi cuộc sống tự do.
Anh bị một hòn đá vô hình nhưng nặng đè chặt, nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù là một con bươm bướm đầy màu sắc cũng sẽ bị thời gian vô tình làm cho biến thành một con ngài màu đen, huống hồ anh là một người có ước mơ nhưng đang bị hiện thực giết dần giết mòn. Người thì ở Nhật Bản nhưng anh lại không thích xã hội này, anh chỉ lưu luyến cảnh sắc đẹp nơi đây, bất kể là suối nước nóng hay là sơn cốc, con đường Bắc Hải tuyết bay ngợp trời, hay là thủ đô Tokyo rực rỡ trong sắc hoa anh đào. Người Nhật giống như hoa anh đào, lúc nào cũng xoay tròn, bất chấp tất cả.
Đối với Phương Thành mà nói, hồi ức của anh có lúc rất hỗn loạn, tình cảm có lúc như nghỉ ngơi. Tình yêu không thể nào vật chất hóa, đó chỉ là cảm giác tồn tại với người tình mà thôi.
Những bon chen và mâu thuẫn trong cuộc sống khiến anh bất cứ lúc nào cũng có khát khao được sáng tác. Vợ khẽ chuyển mình ôm chặt vai Phương thành, nói mấy câu mà anh không nghe hiểu là gì. Anh nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, quay người đi, trùm chăn kín đầu, suy nghĩ kỹ về kế hoạch của mình.
Một tháng sau, Tiểu Liên quay về Thượng Hải. Lúc này, thị trường cổ phiếu của đại lục ngày nào cũng tụt điểm khiến Tiểu Liên thấy sợ hãi. Về đến nhà, bố nói với cô là sáu trăm nghìn tệ chỉ trong mấy ngày đã chỉ còn có ba mươi nghìn tệ. Mặc dù cổ phiếu G đã bán hết nhưng lại bị dính vào các cổ phiếu mới. Cô bất giác nhớ tới thị trường cổ phiếu ở Hồng Kông, việc khai trương thị trường giao dịch cổ phiếu thứ hai khiến rất nhiều doanh nghiệp khoa học kỹ thuật nổi tiếng lên sàn, đồng thời cũng khiến người đầu tư thêm niềm tin, còn thị trưởng cổ phiếu ở nội địa, mặc dù có hàng trăm doanh nghiệp đang chờ lên sàn nhưng nhà đầu tư lại không mấy nhiệt tình.
Lại hơn nửa tháng nữa trôi qua, tốc độ tụt điểm kinh hoàng của thị trường cổ phiếu khiến họ sỡ hãi, từ đầu mùa xuân cho tới lúc gần sang hè. Cô nhớ lại bức thư điện tử đó, trên đó viết rằng thời gian chỉ tới mùa hè năm nay mà thôi. Mùa hè? Lại là mùa hè? Tại sao rất nhiều việc đều kết thúc vào mùa hè?
Trước khi quen Trì Vĩnh, cô hoàn toàn không có chút khái niệm nào về thị trường cổ phiếu, lơ ngơ không hiểu giá cổ phiếu rốt cuộc là do ai quy định. Dần dần, cuối cùng cô cũng biết đó là một thế giới vô cùng hiểm ác, đó hoàn toàn là một sản phẩm liên tục biến hóa, mọi biến động của nó đều có nghĩa là sự tới và đi của