Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào

Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào

Tác giả: Ichikama Takuji

Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015

Lượt xem: 1341264

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1264 lượt.

ả.”
“Ừ, cũng phải.”
“Dù sao thì cũng giống thật đấy.” Okuda gật gù một lát, lúc tôi nhận ra thì cậu ta đã không còn ở đó, chỉ còn mùi bơ lạc vẫn phảng phất xung quanh.
Tôi đi về phía quầy tính tiền, kể với cô. “Cậu ta bảo cô là một người trông giống Morikawa Suzune.”
Cô ngước mắt lên khỏi màn hình tinh thể lỏng, dõi ánh mắt vô cảm của một người mẫu vào tôi. “Thế hả? Nói tôi xinh đẹp hơn hả?”
“Chà, cậu ta không đề cập đến chuyện xinh đẹp. Nhưng cậu ta có bảo Morikawa Suzune gầy hơn nhiều và ngực màu mỡ hơn.”
“Mọi người đều bảo vậy. Nhưng hiện thực thì như thế này đấy. Hễ tôi lơ là thì quần lót tăng số, còn nếu tôi mặc áo lót lỏng lẻo thì ngực tôi sẽ thành hình dáng khá ngoan ngoãn này đấy.”
“Không không ”
“Không không cái gì chứ?”
“Tôi nghĩ cô khá mảnh mai và có bộ ngực hấp dẫn.”
“Hả,” cô thở hắt ra đoạn nhìn lên trời, rồi rướn người tới trước, ghé sát mặt vào tôi.
Tôi hơi lùi lại phía sau.
“Anh là người mới nắm tay phụ nữ thôi mà tim đã đập loạn xạ lên rồi, cớ sao lại bình thản nói ra được một câu khiến người ta đỏ mặt thế hả?”
“Đỏ mặt?” tôi hồ nghi. “Tôi ấy hả?”
Và lật đật sờ tay lên má mình.
“Không phải, người đỏ mặt là tôi.”
“À,” tôi gật đầu. “Nhưng, mặt cô vẫn trắng mà?”
“Ẩn dụ đấy.” Cô áp tay lên ngực mình. “Là trái tim tôi đang bị nhuộm đỏ.”
“Ra thế.”
“Anh đúng là trẻ con quá.”
“Vậy sao?”
“Mặc dù chỉ thốt ra miệng những điều mình nghĩ, nhưng anh chẳng hề ý thức được nó có ý nghĩa như thế nào đối với phụ nữ.”
“Ra thế.”
“Thôi được rồi,” cô nói rồi ra dấu tống khứ tôi đi. “Đừng làm phiền nữa, tôi đang làm việc.”
“Rồi rồi.” Tôi nói, nhưng cố vớt vát trước khi rời đi. “Thế có nghĩa là cô vui hả?”
Nở nụ cười tươi rói, cô khẽ gật đầu. “Phải.” Rồi hạ giọng như thì thào. “Được anh khen bất giác tôi thấy vui.”
“Ra thế.”
Tôi đã vỡ ra. Rằng… Nói ra miệng những gì mình suy nghĩ sẽ làm phụ nữ vui sướng.
Đến ba giờ chiều, tôi đã hoàn thành bước chuẩn bị xuất hàng, bèn vào quầy tính tiền hỏi Morikawa Suzune, “Này, cô muốn ra ngoài không?”
“Cũng được, nhưng đi đâu?”
“Đi thực hiện ước mơ.”
Và thế là, tôi treo tấm bảng “Đang chuẩn bị” trước cửa, rủ thêm Natsume. Ba chúng tôi cùng đi trên con đường có hàng cây.
“Tiện thể mua luôn một cái giường gọn nhẹ nhé. Kiểu có thể gấp lại được ấy.”
“Ừ. Thế thì mua luôn cả đệm với chăn nữa.”
“Nhưng trước tiên phải ăn bánh đã.”
Qua cửa hàng chuyên bán pasta, đi bộ thêm một quãng sẽ gặp tiệm hoa nhỏ của một cặp vợ chồng trẻ, bên cạnh là nhà hàng Ý với bức tường trắng. Trước cửa là tấm biển gỗ viết chữ “Bianco.”
“Pizza ở đây ngon lắm.” Tôi nói với cô đang đi bộ bên cạnh. “Pizza đặc sản vùng Bianco.”
“Bánh ngọt cũng ở đây?”
“Không phải. Phía trên một chút nữa.”
Những người đi ngược chiều len lén quay lại nhìn chúng tôi. Ở đây chủ yếu là người lịch sự nên mặc dù họ không nhìn thẳng nhưng tôi vẫn để ý. Thật kì lạ! Người mà họ chú ý không phải là tôi nhưng lại chỉ có mình tôi là chú ý đến họ.
Nói gì thì nói, hai người đi bên cạnh tôi quá nổi bật. Dù Suzune có không nổi tiếng đi chăng nữa thì chắc chắn những người đi ngang qua cũng sẽ ngoái lại nhìn. Lúc ở cửa hàng, tôi không nhận ra được sự đặc biệt của hai người này, nay dưới ánh mặt trời, nó khuếch đại, phóng to và áp đảo tôi.
Ngoài ra còn có cái gọi là hiệu ứng đồng vận. Hình ảnh hai người họ sánh bước quả vô cùng bất thường. Con đường họ đi dường như cũng biến thành đại lộ Hollywood.
Kinh khủng hơn nữa là, họ không ý thức được điều đó.
“Nắm tay nhau đi.” Cô ấy bảo.
Vì chuyện đêm qua nên tôi làm bộ thản nhiên. Nhìn qua cô ấy sang Natsume, tôi thấy cậu ta không hề làm bộ mà thản nhiên thực sự. Nắm tay cô ấy vô cùng tự nhiên.
Tay hai người mới dài làm sao!
Tôi có ý thức mạnh mẽ về bàn tay cô ấy đang nằm trong tay tôi. Cảm giác trơn như tấm vải da. Nó nhỏ nhắn, man mát, như một lời lẽ đẹp.
“Vui quá.” Cô ấy nói rồi vung vẩy bàn tay nắm. “Tôi đã muốn được làm như thế này lắm.”
“Thế thì tốt rồi.” Tôi nói. “Có thể giúp được cô tôi cũng vui.”
“Em cũng thế.” Bên kia, Natsume lên tiếng.
Cô ấy nở nụ cười vui sướng, phấn khởi ngân nga bằng giọng mũi. Nghe kĩ, đó là bài Funiculi Funicula [10'>.
[10'> Vốn là một bài hát nổi tiếng được viết bằng tiếng Ý vào năm 1880 để kỉ niệm lễ ra mắt chiếc cáp treo đầu tiên ở nũi Vesuvius. Bản tiếng Nhật được chuyển thể dựa trên nguyên tác. Tuy nhiên, còn một bản khác được viết lại lời dành cho thiếu nhi với tên gọi Oni no pantsu (Chiếc quần lót của con ma).
Đi bộ khoảng năm phút, giữa hai hàng cây du, chúng tôi đến được nơi muốn đến.
“Cafe Restaurant Forest”
Đó là một kiến trúc trước đây vốn là nhà ở thông thường và cứ thế trở thành tiệm giải khát. Ngôi nhà mái bằng với bức tường vôi trắng lặng yên thu mình trong khu vườn cây cỏ mọc rậm rạp. Ba chiếc bàn được kê trên khoảnh sân trông ra khu vườn.
Chúng tôi mở rộng, luồn lách qua tầm bì lùn, mộc lan và sơn thù du rồi tiến vào lối đi xếp dầm gỗ. Bên cạnh khoảng sân có một hồ nước nhỏ, lá rau hạnh nổi lềnh b