Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào

Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào

Tác giả: Ichikama Takuji

Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015

Lượt xem: 1341318

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1318 lượt.

t biết ơn. Tuy nhiên, “Cô nói vậy tôi rất vui nhưng…”
“Nhưng?”
“Cô còn chưa biết về tôi cơ mà.”
“Tôi đã ở cùng anh hai mươi tư tiếng đồng hồ rồi. Tôi biết anh rất rõ, nhiều hơn anh tưởng đấy.”
“Thế cơ à?”
“Thế cơ đấy.”
“Rồi sao?” Tôi hỏi. “Điềm nào khiến cô nghĩ thế?”
“Tôi không nói.” Dứt lời, cô nở nụ cười đầy nham hiểm. Một con quỷ nhỏ có đuôi hồng. Đúng là thủ đoạn muôn thuở mà. Khơi dậy sự háo hức của người khác rồi bỏ mặc họ chờ đợi.
“Thôi được rồi. Thực tế là cô chẳng nghĩ ra được điểm nào phải không?” Tôi cố gắng giữ giọng hờ hững để tỏ ra mình không thèm quan tâm.
“Không. Tôi hiểu rất rõ.” Cô đáp. “Thế nhưng anh hãy thử tự suy nghĩ một thời gian đi. Nếu nhận ra chắc chắn anh sẽ tự tin vào bản thân hơn nhiều.”
Giọng điệu nghe như lời phán của thầy tế.
“Rồi một lúc nào đó tôi sẽ nói cho anh hay.”
“Biết ơn cô quá đi. Cô nói tôi là một người đàn ông tốt? Từ giờ mỗi tối trước khi đi ngủ tôi sẽ thử suy nghĩ.” Tôi nói bằng giọng khô khốc, cố pha chút lạnh lùng, nhưng rốt cuộc giọng điệu phát ra chỉ như trẻ con hờn dỗi.
“Thì sao?” Cô dễ dàng bỏ qua giọng điệu giễu cợt của tôi rồi dẫn câu chuyện đi tiếp. “Anh nói cô ấy là người thế nào ấy nhỉ? Một người con gái tuyệt vời phải không?” Cô nói rồi chờ câu trả lời của tôi. Vẫn thế, tôi vẫn không còn lựa chọn nào khác, ngoài gật đầu.
“Cô ấy dịu dàng, biết nghĩ cho người khác và có lòng bao dung.”
“Hợp với anh đấy,” Cô bày tỏ cảm nghĩ. Nhưng tôi không suy nghĩ quá sâu về ý nghĩa nữa.
“Cô ấy rất đẹp. Cô cũng đẹp nhưng Misaki thuộc một mẫu người đẹp khác.” Tôi cho biết. “Cô ấy nhỏ nhắn, nhẹ nhàng, đáng yêu.”
“Tôi thì không nhỏ nhắn, không nhẹ nhàng, cũng chẳng đáng yêu.”
Hẳn là thế. Ít ra thì cô không nhỏ nhắn. Chiều cao cũng phải xấp xỉ mét bảy, chân tay rồi cả ngón tay đều dài. Toàn bộ cơ thể nhạy bén một cách chắc chắn.Trông như một bức điêu khắc được đẽo ra từ gỗ sồi.
“Không đáng yêu là từ chính miệng cô nói ra đấy nhé.” Tôi thận trọng rào đón, nghe vậy cô thẳng thắn gật đầu.
“Đúng vậy. Như thế này là còn đỡ hơn nhiều rồi đấy.”
“Rồi sao nữa!?”
Cô nhướng lông mày trái lên. “Xin lỗi nha. Tôi ăn nói chua ngoa.” Giọng điệu chẳng có tý gì gọi là hối lỗi.
“Tôi không bận tâm.” Tôi nói. “Ở đất nước này quyền tự do ngôn luận được bảo đảm mà.”
“Vậy thì vui quá,” cô bảo. “Tôi sợ bị xử bắn lắm.”
Hừ.
Sau đó tôi đi quanh cửa hàng, tắt bóng điện ở các bể nước.
“Này,” cô hỏi. “Misaki là tên cô ấy à?”
“Đúng.” Tôi đáp. “Shibata Misaki, hai mươi sáu tuổi.”
“Trẻ nhỉ.”
“Đúng vậy, trẻ hơn cô.”
“Hô hô…”
“Gì hả?”
“Không có gì, tôi chỉ hỏi thử vậy thôi.”
“Thế hả?”
Tất cả các đèn bể nước đã tắt hết, trong cửa hàng chỉ còn chút ánh sáng le lói từ quầy tính tiền. Tôi ngồi xuống bậc cầu thang kim loại dẫn lên tầng hai. Cô vấn tóc cao, hất cằm lên nhìn tôi trong tích tắc.
“Tại sao thế nhỉ?”
“Cái gì tại sao?”
“Cô ấy.”
“Ừ, sao?”
“Mới hai mươi sáu tuổi thì vẫn còn trẻ. Tại sao đã đăng kí tham gia chương trình môi giới hôn nhân?”
“Ừ nhỉ?” Tôi chống khuỷu tay lên đầu gối, đan hai tay vào nhau đỡ lấy cằm. “Bận rộn, xung quanh không có thanh niên. Ít cơ hội gặp gỡ giao tiếp.”
“Cô ấy làm công việc gì?”
“Nhân viên cửa hàng hương liệu.”
“Tuyệt vời quá còn gì.”
“Vậy sao?”
“Ừ, tôi thích mùi hương thảo mộc.
“Tôi được tặng rồi đấy, ở lần gặp đầu tiên. Cái gì ấy nhỉ, hình như gọi là tinh, tinh, tinh dầu sả hoa hồng thì phải.”
“Mùi hương thế nào?”
“Mùi hương ngọt ngào. Như hoa hồng ấy.”
“Tôi thích hương hoa hồng. Cả hương hoa nhài nữa.”
“Hiểu rồi. Tôi sẽ ghi nhớ.”
“Cảm ơn anh.”
Bầu không khí lắng lại chốc lát, lấy hết quyết tâm, tôi nói, “Về lí do tôi đăng kí chương trình môi giới hôn nhân…”
Cô mỉm cười lắc đầu. Một nụ cười âu yếm. “Không cần, Anh đừng nói. Về cơ bản tôi là một người biết cảm thông. Tôi không định hỏi đến mức ấy đâu.”
“Cái đó…”
Cô “suỵt” một tiếng, đoạn đặt ngón trỏ lên môi. “Không cần phải nói những điều khó nói. Đúng thế còn gì?”
Cuối cùng tôi cũng nhận ra, rằng tôi đang bị bỡn cợt bởi thái độ đóng kịch đó.
“Không sao,” tôi nói. “Phải, đúng như cô suy đoán. Tôi không hấp dẫn. Mà không, nói đúng hơn tôi là một gã đàn ông không thể mở miệng nói chuyện với phụ nữ một cách trơn tru.”
“Tội nghiệp anh,” cô nói. Giọng điệu chẳng có chút nào cho thấy là đang tội nghiệp. “Thế nhưng anh vẫn nói chuyện với tôi bình thường đấy chứ.”
“Ừ thì,” tôi ngập ngừng. “Không hiểu tại sao nhưng với cô thì tôi có thể bình thường được.”
Cô nhảy dựng lên, vỗ tay. “Thích quá, cứ như vừa được tỏ tình ấy. Tôi đặc biệt với anh hả?”
Mặt tôi đỏ bừng bừng. Tuy vậy tôi vẫn khoác lên mình vẻ bình tĩnh rồi đẩy câu chữ ra khỏi miệng. “Không phải như thế.”
“Oa, mặt anh đỏ bừng lên kìa.”
Ra vẻ không nghe thấy lời tôi, cô rời quầy tiến lại gần, ngồi xổm bên chân tôi, định ghé mặt lại. Tôi nghiêng mặt tránh.
“Có sao đâu mà.”
“Không thích! Nhất định là không.”
“Anh đừng nói vậy chứ.”
“Bỡn cợt người khác khiến cô vui đến thế cơ à?”


XtGem Forum catalog