
Tác giả: Ichikama Takuji
Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015
Lượt xem: 1341258
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1258 lượt.
Nghe tôi hằn giọng, cô đột nhiên im bặt, lùi lại phía sau rồi ngồi phịch xuống sàn cách tôi khoảng ba bước chân.
“Xin lỗi.” Cô nói. “Chân thành xin lỗi anh.”
Giọng điệu hối lỗi thực lòng. Vì thế tôi quyết định tha lỗi khoảng tám mươi phần trăm, nhưng vẫn im lặng thêm một lúc.
“Xin lỗi anh.”
Thêm năm phần trăm nữa.
“Tại tôi vui quá. Lỡ cao hứng quá mức.”
Ok. Tôi tha thứ. Nhưng không biết nói gì.
Có lẽ tưởng tôi vẫn giận, cô nói bằng giọng nhu mì đến lạ lùng “Này, để tôi ôm anh nhé?”
Quá bất ngờ, tôi ngước nhìn lên và đáng ngạc nhiên, cô hoàn toàn nghiêm túc.
“Thật lòng?”
Sau một chút đắn đo, cô nói, “Thật lòng mà. Vì như thế thì tâm trạng anh sẽ tốt lên.”
Bất giác tôi cười khổ sở rồi lắc đầu quầy quậy.
“Không cần, tôi không giận đến mức thế đâu.”
“Thật không?”
“Thật.”
“May quá,” cô bảo, “Thế nhưng mà.” Cô lại tiếp tục. “Có bao nhiêu gã đàn ông muốn vùi mặt vào bộ ngực này đấy. Nó được đánh giá khá cao.”
“Thế thì cô giữ gìn lấy đi. Vì chồng và con của cô sau này.”
Trong một khắc, cô lộ vẻ không một chút đề phòng. Đến mức có thể nhìn thấu tâm hồn xuyên qua đôi mắt đó. Thật lạ kì, tôi bỗng muốn bảo vệ cô. Tại sao thế?
“Cũng phải nhỉ.” Cô nói. “Đúng là như vậy. Anh nói chính xác.”
“Chính xác mà.” Tôi nói. “Đấy là dĩ nhiên mà.”
“Ừm.”
Cô vùi mặt vào giữa hai đầu gối. Tôi chỉ còn nhìn thấy hai ống chân của co trong lớp quần jean. Ấy thế mà trông nó vẫn thật dài.
“Này,” cô nói.
“Ừ?”
“Gia đình anh… Bố anh vẫn khỏe chứ?”
“Vẫn khỏe. Mặc dù ông đã tám mươi rồi.”
“Ông ấy đang sống ở đâu?”
“Ở ngay gần đây. Sống một mình trong một căn hộ chung cư đối diện ga.”
“Mẹ tôi mất lâu rồi,” tôi không do dự nói thêm.
“Sao anh không sống cùng bố?”
“Từ khi đi làm tôi đã bị đuổi ra khỏi nhà. Ông bảo hai người đàn ông mà sống với nhau thì thật là tẻ nhạt.”
Cô cười. Đầu gối rung lên. “Bố anh thật tuyệt vời.”
“Đúng vậy. Tâm hồn ông trẻ trung lắm. Có khi ông nghĩ mình mãi mãi ở tuổi mười bảy cũng nên.”
“Thế thì tốt chứ sao. Tuổi của mình thì tự mình quyết định chứ.”
“Nếu nói thế thì có lẽ tất cả mọi người trên thế giới này đều muốn nghĩ mình vẫn còn thanh niên.”
“Vốn vẫn thế còn gì. Mức độ tinh thần trên thế giới này ấy.”
“Đúng vậy,” tôi gật đầu. “Có lẽ là thế.”
“Cô thì sao?” Sau đó tôi hỏi. “Bố mẹ cô thì sao?”
“Vẫn khỏe. Hai người mới ngoài năm mươi thôi.”
Tôi chau mày, thấy vậy cô cười vang. “Tôi biết làm sao được.”
“Biết là vậy, tôi thì từ bé đã không thích rồi. Sao chỉ mỗi bố mẹ tôi là già hơn hẳn. Những giờ học có phụ huynh dự giờ thì thật là khủng khiếp.”
Cô đứng dậy, quay trở về phía quầy tính tiền, rót trà từ bình nước ra cốc rồi mang lại cho tôi.
“Cảm ơn.”
“Không có chi.”
Cô vẫn đứng, tựa lưng vào bức tường bê tông và uống cốc trà của mình.
“Có mùi gì ấy nhỉ?”
“Trà ô long quế hoa. Mùi của hoa mộc đấy.”
“Trà ô long quế hoa?”
“Chính thế. Tôi mua cùng bánh mì.”
“Ngon đấy.”
“Rồi sao nữa?” Cô giục tôi kể tiếp.
“Ừm đấy, nói chung là các bậc phụ huynh đứng xếp hàng phía cuối lớp, chỉ mỗi bố mẹ tôi là trông như ông bà. Bạn bè cũng bàn tán nhiều lắm. Thế nhưng tôi đâu dám bảo bố mẹ đừng đến nữa. Tôi thấy chan chán làm sao ấy.”
“Mẹ anh khoảng bao nhiêu tuổi?”
“Lúc sinh tôi ra mẹ đã khoảng bốn mươi tuổi. Nghe nói mẹ sẩy thai lần đầu tiên. Tôi là đứa thứ hai. Rồi đến đó là thôi.”
“Vậy hồi anh học tiểu học thì mẹ anh đã ngoài năm mươi rồi hả?”
“Đúng vậy. Những bà mẹ khác còn có người độ tuổi hai mươi cơ mà. Chênh lệch nhiều lắm.”
“Mẹ anh mất khi nào?” Cô đặt cốc trở lại quầy, mắt nhìn chăm chú vào màn hình chiếc máy tính xách tay đang mở sẵn.
“Khi bao nhiêu tuổi?”
“Mẹ tôi hả?”
Cô lơ đãng gật đầu trong khi vẫn tập trung vào đôi bàn tay.
“Khi mẹ tôi vừa tròn sáu mươi tuổi. Tôi thì mười bảy.”
“Có khó khăn với anh không?”
“Ừ thì…” nói thật lòng thì tôi đã khóc suốt trong khoảng một tháng. Kể cả bây giờ mỗi khi nhớ về mẹ nước mắt tôi lại chực tuôn trào. Tuy nhiên tôi không nói ra điều đó. “Cũng tương đối khó khăn. Nhưng tôi là con trai mà.”
“Chẳng phải con trai thì mới làm nũng mẹ sao?”
Cô tắt nguồn máy tình rồi gập màn hình tinh thể lỏng lại.
“Thấy bảo các binh sĩ ngoài chiến trường lúc hi sinh, tất cả đều thầm gọi “Mẹ mẹ…” đấy thôi. Đó mới là sự thực về người đàn ông mà phải không?”
“Có lẽ là vậy chăng?”
“Đúng mà. Chắc chắn anh đã có một khoảng thời gian khóc ròng vì nhớ người mẹ đã mất phải không?”
Tôi giật mình nhìn vào mặt cô. “Sao cô biết?”
Nhìn vào khuôn mặt ngạc nhiên của tôi, cô bất ngờ “Trúng phóc hả?”
“Thì, đúng là thế.”
Cô đi lại phía tôi rồi đỡ lấy cái cốc không. “Cũng hợp lí. Mới mười bảy tuổi thôi mà. Vẫn là trẻ con.”
“Ừm.”
Vào tuổi này mà mất mẹ có lẽ tôi vẫn sẽ khóc như hồi đó. Thực sự đến bây giờ tôi vẫn còn mơ thấy mẹ. Rồi khi tỉnh giấc tôi chỉ muốn khóc. Nhớ lại hơi ấm đã mất và cảm thấy buồn vì giờ đã không còn nữa.
Cũng có lúc tôi gặp những giấc mơ chân thực đến mức tôi nghĩ: Liệu đây có phải là thực? Bối