
Tác giả: Ichikama Takuji
Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015
Lượt xem: 1341259
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1259 lượt.
cảnh trong giấc mơ luôn luôn là ngôi nhà nơi tôi sinh ra. Ở đó có mẹ. Tôi biết mẹ đã mất. Bà cũng biết. Thế nhưng tôi không thấy điều gì đó lạ lùng chút nào. Cả người đang sống là tôi lẫn người đã về nơi hoàng tuyền là mẹ chuyện trò với nhau như một lẽ đương nhiên ở ngôi nhà đó. Thời khắc hạnh phúc tột cùng. Chúng tôi ngồi trên sô pha trong phòng khách, vừa xem phim vừa ăn khoai hấp ngọt. Chỉ có vậy thôi nhưng trong lòng tôi tràn đầy cảm giác ấm áp và hạnh phúc.
Tôi đứng dậy, hướng về phía cửa ra vào rồi khóa cửa.
“Chà, một ngày đã kết thúc.”
Tôi cởi tạp dề, treo lên móc áo ở phía trong quầy tính tiền.
“Thế nào? Cảm xúc công việc mới ấy.”
Cô ở ngay cạnh tôi. Đứng bên cạnh, đỉnh đầu vừa vặn cao đến tầm mắt tôi.
“Tôi vui lắm.” Cô nghiêng đầu nhìn ngang sang tôi. “Tuyệt vời.”
“Có thật không đây?” Tôi hơi ý thức bèn nới rộng khoảng cách với cô. “Công việc ở một cửa hàng chán ngắt như thế này? Tôi nghĩ làm người mẫu còn vui vẻ đầy động lực hơn gấp trăm lần ấy chứ.”
“Cũng đúng nhỉ. Vậy thì, nói thế này có được không? Tôi thấy tâm trạng thoải mái. Tôi có thể thảnh thơi, có cảm giác lấy lại được bản thân mình.”
“Đây là một nơi như thế?”
“Ừm. Một nơi rất dễ chịu. Tôi được bao quanh bởi nước, cây xanh, ngoài ra còn một ông chủ làm nũng mẹ và một chàng nhân viên bảnh bao. Tuyệt vời.” Cô nói vậy đoạn bám rịn vào cánh tay tôi.
“Ối!”
Tôi cuống cuồng định hất tay ra, thấy vậy cô cũng buông tay ngay tức khắc.
“Chưa được rồi. Thế này thì vẫn còn kém lắm.”
“Cái gì kém cơ?”
Tôi lùi sau chút nữa, ra vẻ đề phòng.
“Misaki.” Cô khoanh tay trước ngực nhìn tôi. “Chắc anh cũng muốn gần gũi với cô ấy phải không?”
“Đúng.”
“Nếu vậy anh phải cố gắng thể hiện tự nhiên hơn nữa.”
“Thật hả?”
Cô gật đầu lia lịa. “Anh cứ mãi là đứa trẻ mười bốn tuổi như thế thì không được đâu. Hãy trưởng thành hơn đi. Tôi ủng hộ anh.” Cô nói rồi làm vẻ mặt hài hước. “Tôi có thể làm chỗ dựa được đấy.”
“Ừ.”
Sau đó lại giống đêm qua, cô trải tấm đệm bên trong quầy tính tiền.
“Nào nào, đến giờ đi ngủ rồi. Anh ra khỏi phòng tôi được không?”
“Ồ, xin lỗi.”
Tôi hướng về phía cầu thang dẫn lên tầng hai.
“Chúc anh ngủ ngon.”
Cô cất giọng sau lưng tôi.
“Ừ, chúc ngủ ngon.”
“Mơ giấc mơ đẹp nhé. Giấc mơ tôi với anh quấn quít như hai con mèo chẳng hạn.”
Tôi quay lại định đáp trả gì đó, đúng lúc cô đang cởi áo sơ mi. Đúng là một bộ ngực khá thật. Tôi cuống cuồng quay mặt rồi leo thẳng lên tầng hai.
“Anh vẫn còn kém lắm.”
Tôi nghe thấy tiếng cô lẩm bẩm bên dưới.
Có tiếng động gì đó làm tôi choàng tỉnh giấc.
Chắc chắn còn đang nửa đêm. Tôi lắng nghe. Hình như âm thanh từ dưới dội lên. Màn khiêu vũ của các hồn ma? Hay là các chú lùn và bác thợ giày[9'>? Cũng có thể sáng mai ra, toàn bộ chỗ thủy sinh đã được đóng gói xong. Như thế thì tốt quá.
[9'> Truyện cổ Grim The Elves and the Shoemaker kể về câu chuyện các chú lùn bí mật đóng giày vào ban đêm giúp bác thợ giày nghèo khó.
Tôi nín thở, định tìm ra nguyên nhân phát ra âm thanh đó. Đó là thứ âm thanh rất khiêm tốn nên phân biệt với các loại âm thanh khác cũng là cả một sự khó khăn. Thực tế thì tiếng trống ngực hay tiếng đồng hồ bên gối còn ầm ĩ hơn nhiều.
Lát sau một tiếng động mạnh vang đến làm tôi chú ý về phía đó. Đó là tiếng thở trong giấc ngủ của tôi. Tôi đã ngủ từ bao giờ.
Mà thôi, tôi bỏ cuộc, vùi đầu gối xuống. Rồi chìm sâu vào giấc ngủ sau ba nhịp thở.
Ngày tiếp theo cũng trôi qua na ná như hôm trước. Vị khách đầu tiên của hôm nay vẫn là Okuda. Rất hiếm khi cậu ta đến hai ngày liên tiếp. Rõ ràng mục tiêu không phải là đám thủy sinh. Như mọi lần cậu ta đứng trước bể trưng bày rộng 180 xentimét nhưng ánh mắt thì hướng về Morikawa Suzune ở quầy tính tiền.
Tôi từ sau lưng cậu ta tiến lại, đoạn lên tiếng, “Chào mừng tới cửa hàng.”
Cậu ta - đúng theo nghĩa đen - giật mình nhảy dựng. Thân hình cao lớn nặng tám mươi cân bật lên khoảng ba xentimét.
“Chúng tôi mới nhập bách diệp thảo loại tốt nhất về đấy. Thấy sao?”
Okuda vốn mê mẩn thủy sinh nội địa, nhưng lần này không đếm xỉa tới lời tôi, mắt lại hướng về cô ấy.
“Ấy, em xin lỗi.”
“Tự em thử xác nhận thì sao?”
Okuda lắc đầu quầy quậy. Thớ thịt ở hai bên má lúc lắc theo chuyển động cằm. “Làm sao xử sự thế được. Này anh, trong sơ yếu lí lịch chị ấy viết gì?”
“Không có sơ yếu lí lịch đâu. Tên cô ấy là gì nhỉ? Anh quên mất rồi.”
Okuda cứ lặng thinh nhìn chăm chăm vào góc quầy tính tiền một lúc, rồi gật đầu như giác ngộ. “Đúng là không phải thật. Morikawa Suzune mảnh mai hơn nhiều, nhưng ngực đầy hơn. Đây là một người khác trông giống chị ấy thôi.”
Hiểu rồi. Mấy lời này, tôi sẽ chuyển đến cô ấy.
“Tiếc thật đấy.” Tôi nói. “Có một người nổi tiếng làm nhân viên thì cửa hàng anh sẽ làm ăn phát đạt hơn.”
“Chắc không có chuyện đó đâu.” Okuda tỏ thái độ bộc trực không ngại ngần rất hay gặp ở lứa tuổi này. “Trước hết, chẳng có cửa hàng nào buôn bán thủy sinh mà “phát đạt” c