Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào

Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào

Tác giả: Ichikama Takuji

Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015

Lượt xem: 1341287

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1287 lượt.

ng miệng.
“Bố mẹ tớ li dị, vậy nên tớ xưng họ mẹ. Rồi tớ mượn tên của chị và lấy tên đó làm nghệ danh.”
“Có nhiều chuyện xảy ra quá.”
“Đời là vậy mà.”
“Ừm, biết là thế.”
Karin hỏi tôi có uống thêm trà không, tôi nhờ cô rót thêm một cốc nữa. Cô vừa rót trà vừa nói, “Cậu hoàn toàn chẳng thay đổi gì nhỉ! Nhìn một cái là nhận ra ngay. Hệt như ngày xưa.”
“Tớ đang được khen đấy à?”
“Cậu nghĩ thế hả?”
“Không không.”
“Vậy thì, không phải là thế hay sao?”
Tôi lấy lại tách trà, Karin ngồi xuống bên cạnh tôi. Tôi đưa tách trà vừa nhận lại lên miệng.
“Thế…” tôi hỏi, “Thực sự thì dự định của cậu thế nào?”
“Không có gì đặc biệt. Trước hết là gặp cậu, tớ muốn lấy lại những cảm xúc ngày xưa.”
“Thế thì, cậu vẫn ở đây thêm một thời gian nữa chứ?”
“Đúng vậy. Là nhân viên cửa hàng thủy sinh cảm giác khá mới lạ và vui. Tớ định ở đây thêm một thời gian nữa,” cô nàng nói.
“Yuji thì sao?” Tôi hỏi.
Karin khẽ lắc đầu, “Biệt tăm biệt tích. Tớ đã thử tìm nhiều rồi.”
“Muốn gặp cậu ấy thật đấy. Không biết giờ cậu ấy có vẽ tranh nữa không nhỉ?”
“Tớ cũng đã thử tìm theo hướng đó, tìm các họa sĩ chuyên nghiệp hay những người vẽ tranh minh họa. Nhưng không tìm thấy.”
“Hay cậu ấy cũng dùng một cái tên khác giống như Karin?”
“Cũng có thể.”
“Bởi lẽ,” tôi nhận xét. “Tài năng của Yuji nhất định sẽ được mọi người công nhận.”
“Đúng vậy,” Karin gật đầu. “Tớ cũng nghĩ thế.”
Cả hai im lặng một lúc, tôi nghe được cả tiếng ro ro của máy nén khí khi thổi ôxi vào bể thủy sinh. Xung quanh phảng phất thứ mùi như mùi của khu rừng vừa tạnh mưa.
“Này, Satoshi.”
Karin gọi tên tôi. Tôi có cảm giác như chỗ mỏng nhất của lớp da bao bọc trái tim bị rách toác, một thứ gì đó vừa được giải phóng ra.
“Gì vậy?” Giọng tôi run run.
“Gặp được cậu tớ vui lắm. Tớ chỉ muốn nói vậy thôi.”
Tôi không thể đáp lại câu đó. Những lời bộc bạch với người con gái đã đưa tôi qua một ngưỡng khác của cuộc đời mười năm trước đang sống lại bên tai tôi.
“Em đang đi tìm. Một người con gái duy nhất trong đời.”
“Đến bây giờ em vẫn không thể nào quên được người con gái em đã trao nụ hôn đầu.”
Như cảm nhận được vẻ khó xử trong sự im lặng của tôi, Karin hơi ngượng ngùng tiếp lời, “Này, tớ phải nói trước là hành động, lời nói của tớ dễ bị hiểu lầm lắm đấy nhé.”
“Công nhận.” Tôi đáp.
Karin thả lỏng vai như trút được gánh nặng, đoạn nói tiếp, “Tớ chỉ buông lời chua ngoa với những ai tớ thực sự thấy thoải mái thôi.”
“Tớ biết rồi. Tớ là người đặc biệt với cậu chứ gì?”
Cô đỏ mặt trước câu nói của tôi.
“Chà, cậu đỏ mặt rồi kìa.”
Nghe tôi trêu, Karin giơ hai tay tỏ ý đầu hàng, “Hóa ra hồi trước cậu tức tối cũng không phải vô lí quá nhỉ?”
“Cậu hiểu cảm giác rồi hả?”
“Thấm thía luôn.”
Tôi gật đầu bao dung rồi chuyển chủ đề, “Thế rồi sao? Từ đó đến nay cậu sống thế nào?”
Karin nhìn chăm chăm vào ngọn đèn mờ bên quầy, nheo mắt như đang lật lại cuốn nhật kí cũ.
“Lần cuối cùng bọn mình viết thư cho nhau là hồi mười bảy tuổi phải không?”
“Tầm đó. Karin đi Paraguay phải không nhỉ?”
“Ừm,” Karin gật đầu.
“Tớ tới đất nước ấy không lâu sau đó.”
Ở bức thư cuối cô nàng viết rằng. “Vì công việc của bố, nhà tớ phải chuyển đến Nam Mĩ xa xôi.”
“Tớ đã viết địa chỉ mới rõ ràng vậy mà kể từ hồi đó chẳng có lá thư nào tới.”
Đó cũng là điều tôi đã muốn nói bấy lâu nay. “Tớ có gửi mà. Mấy lá liền.”
Mở to mắt như lên án “nói dối,” và rồi cô nàng bật ra, “Nói dối.”
“Vậy nhưng tất cả đều bị gửi trả lại.”
“Kì lạ quá. Hay cậu đánh vần sai?”
“Câu đó tớ phải nói mới đúng. Bởi vì tớ đã xem lại thư của Karin để xác nhận mấy lần liền đến nỗi đau cả mắt rồi mà.”
“Vậy thì là do tớ nhầm hả?”
“Là như vậy đấy.”
“Sao lại thế được cơ chứ,” cô nàng thốt lên. “Đúng là ngốc.”
“Ai cơ?”
Karin liếc mắt sang ngang nhìn tôi, “Tớ chứ còn ai.”
“Phải đấy.”
“Chà,” cô thở dài thườn thượt. “Ghét thật đấy. Tớ đã nghĩ ngợi suốt. Tớ sợ là tớ đã viết gì làm cậu tổn thương.”
“Vậy nên tớ đã giận và không viết thư lại?”
“Phải. Và rồi cả những bức thư sau đó tớ gửi cũng bị trả lại.”
“Cậu đã chuyển nhà. Cả tớ cũng lại chuyển. Rồi sau việc chuyển qua địa chỉ mới gặp trục trặc, khá nhiều thư đã bị thất lạc.” Tôi nói.
“Nhầm cả hai phía nhỉ?”
“Ừ. Cứ như Romeo và Juliet ấy nhỉ?”
“Cậu bảo ai với ai cơ?”
“À không,” tôi lấp liếm. “Không có gì.”
“Vào đại học thì tớ trở về bên này.” Karin có vẻ vẫn đang tức giận với bản thân mình ở tuổi mười bảy.
“Cậu bảo cậu học khoa học tự nhiên nhỉ?”
“Phải. Chuyên ngành cơ khí. Bố tớ là kĩ sư nên tớ bị ảnh hưởng.”
“Thế tại sao lại làm người mẫu?”
“Bị phát hiện khi đang đi học. Chuyện rất thường xuyên xảy ra,” Karin nở nụ cười lạnh lùng. “Lúc đầu tớ chỉ định kiếm chút tiền tiêu vặt, lúc nhận ra thì nó đã thành nghề chính mất rồi.”
“Tớ không biết. Không ngờ Karin trở thành người mẫu nổi tiếng.”
“Tớ đã âm thầm hi vọng,” cô tựa trán vào đầu gối, ngước từ dưới lên nhìn tôi. Mái tóc dài tuôn chảy qua gò má trông hết sức gợi cảm. “L