XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào

Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào

Tác giả: Ichikama Takuji

Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015

Lượt xem: 1341372

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1372 lượt.

à Satoshi nhận ra mình.”
“Không.” Tôi bảo, mắt nhìn Karin không rời. Kí ức khi hôn cô trở về trong tôi.
“Không?” Cô hỏi.
“À, chuyện đó… Xin lỗi, tớ đã không nhận ra cậu. Mặc dù chắc chắn hình ảnh Karin lúc làm người mẫu đã đập vào mắt tớ. Tóc cậu còn dài ra nữa,” tôi bổ sung nhằm biện hộ.
“Cậu đừng quên mình chỉ vì mấy chi tiết đó chứ.” Giọng nói không một chút ngua ngoa. “Nếu là tớ thì tớ nhận ra được ngay. Dù da cậu có chuyển sang màu cà phê và tóc cậu uốn xoăn đầy nam tính.”
“Vậy hầu như là thành một người khác rồi.”
“Đúng đấy. Kể cả cậu có thành người khác đi chăng nữa thì tớ chắc chắn vẫn nhận ra. Không như cậu.” Dù nói vậy nhưng giọng cô vẫn dịu dàng. “Mà thôi,” cô nói rồi đứng thẳng người dậy, vén mái tóc lên cao. “Satoshi thì sao? Cậu sống thế nào?”
“Theo kiểu của tớ,” tôi trả lời. “Đơn sơ, giản dị, theo kiểu của tớ.”
“Nhưng ước mơ của cậu đã thành hiện thực.”
“Theo một nghĩa nào đó. Nếu như cậu gọi cuộc sống mà tháng nào dạ dày cũng cuộn đau vì sắp đến hạn trả nợ là ước mơ.”
Cô cười khúc khích, “Nhưng trông cậu hạnh phúc với đám thủy sinh xung quanh mà.”
“May mà tớ hạ thấp mục tiêu đấy. Nếu tớ mà ước mơ cho đến năm ba mươi tuổi sẽ có vợ và hai con, thêm vào đó là một ngôi nhà riêng 2LDK[17'> thì có lẽ bây giờ tớ đang phải khóc thét vì khác xa với thực tại rồi.”
[17'> Living + Dining + Kitchen.
“Nhưng cậu đã có người yêu. Chắc chắn trong tương lai không xa, cuộc sống của cậu sẽ có vợ và hai con vui vầy xung quanh.”
Tôi nghiêng đầu kiểu chẳng-biết-thế-nào. Ở thời khắc hiện tại, tôi muốn tạm dừng chủ đề này. Mong muốn của tôi vô cùng tầm thường, cho dù vậy tôi vẫn cảm nhận được cái gọi là ý thức tội lỗi đối với Misaki. Tôi không hợp với thứ tình yêu phức tạp, nói đúng hơn là tôi không thể.
“Giấc mơ của Karin thì sao?” Tôi thận trọng chỉnh hướng cuộc hội thoại.
“Cậu không nhớ sao?”
“Nhớ gì cơ?”
“Giấc mơ của tớ.”
“Tớ vẫn nhớ mà.” Tôi đáp. “Những đó chỉ là chuyện trẻ con thôi.”
“Bây giờ vẫn thế.” Cô nhìn chăm chú vào mặt tôi, lặp lại. “Bây giờ vẫn giống như thế. Trước mắt, một nửa ước mơ đã được thực hiện.”
“Ngoài ra còn Yuji?”
“Phải.”
Hốt nhiên chúng tôi nhận ra bản thân chúng tôi không hoàn thiện. Khi ở một mình không nhận thấy, nhưng khi có hai người, chúng tôi có thể cảm nhận được rằng ba người không ở cạnh nhau là điều vô cùng bất thường. Khoảng trống bên phía Karin khiến tôi không thể không để ý.
“Từ dạo đó cậu có liên lạc được với Yuji không?”
Cô khẽ lắc đầu, “Suốt từ dạo đó. Tớ viết kể cho cậu rồi đúng không? Rằng bố Yuji đổ bệnh.”
“Ừ, tớ nhớ. Rồi sau đó cả hai đều biến mất khỏi thị trấn.”
“Phải. Đó là lần cuối cùng. Yuji có nói rằng sẽ đến nhà của một người họ hàng nhưng không cho biết là ở đâu.”
“Chắc cậu ấy định liên lạc lại sau khi ổn định chỗ ở?”
“Có thể. Nhưng lúc đó thì tớ cũng đã sang nửa kia bán cầu rồi.”
“Cứ thế, chúng mình mỗi đứa một nơi.”
“Ừ. Và khi nhận ra thì đã sắp sang tuổi ba mươi.”
“Khủng khiếp quá nhỉ?”
“Công nhận.”
“Cái tạp dề đó,” im lặng một lát cô tiếp. “Đúng là một kiệt tác. Cả cái tên cửa hàng nữa.”
“Tớ vui lắm,” Karin thêm vào như đang độc thoại.
“Từ hồi đó nó thế nào?”
Nghe tôi hỏi, Karin cười buồn. “Không tốt lắm. Nó ngày một yếu hơn.”
“Nó cũng già rồi mà.”
Ừ, cô gật đầu, đoạn như đột nhiên nhớ ra điều gì cô bảo.
“Cả con Trash cũng biến mất cùng hai người đó.”
“Trên chiếc xe đẩy hàng?”
“Ừ, có lẽ là thế.”
Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh Yuji đi trên con đường quê trải đầy sỏi đá giữa cánh đồng lúa vàng. Cậu vừa đi vừa đẩy chiếc xe chở hàng phát ra tiếng kêu ken két hướng về phía hoàng hôn đỏ sẫm. Trên xe là con Trash già nua. Nó gác chân lên thanh chắn xa, ngắm nhìn thế giới đang nhuộm đỏ với vẻ đầy hứng thú, mắt ngước nhìn Yuji, hỏi “Huýt?.” Nghe Yuji trả lời “Đúng vậy,” nó lại an tâm đưa ánh mắt trở về phía chân trời đang dần tối.
Hai chân sau của nó bị gãy, không bao giờ có thể cử động lại như hồi trước được nữa.
Những tiếng va chạm lặp đi lặp lại mấy lần. Nói một cách khác, đó là một bi kịch được tiên liệu rõ ràng.
Người đầu tiên nhận ra là Karin, “Tiếng của con Trash…”
Chúng tôi đang ở “phòng khách” như mọi khi. Cô nàng ngước mắt lên khỏi cuốn sách đang đọc dở đoạn làm một động tác như đang tìm kiếm một mùi gì đó hơn là âm thanh, “Con Trash đang sủa.”
“Làm sao mà cậu nghe thấy được. Con Trash chắc chắn đang ở bãi rác mới cùng với Yuji mà.”
“Thì ở đấy đấy! Nó đang gọi!”
Bãi rác mới ở cách đây hẳn nửa cây số. Nếu nghe được thì có lẽ đó phải là thứ âm thanh chỉ nắm bắt được bằng một giác quan nào khác ngoài tai. Karin bật dậy, hất tung chiếc áo quân đội và chạy vùng đi.
“Ấy, đợi đã!”
Thấy tôi chạy theo, Karin hét lên, “Nhanh lên Satoshi!”
Tôi tiếp nhận hiệu lệnh đó theo một cách gần như là phản xạ. Như đã nói từ trước, tôi vốn là vận động viên chạy cự li ngắn xuất sắc. Nhưng gia tốc lúc đó không phải là khả năng vốn có của tôi. Chỉ Karin mới khiến tôi trở nên đặc biệt. Tôi chạy nhanh như gió. Giọng thúc giục của