
Tác giả: Ichikama Takuji
Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015
Lượt xem: 1341239
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1239 lượt.
kín, thông thường hai đến bốn người chơi, đập bóng vào tường liên tục và không để rơi xuống đất.
“Thật kinh khủng!” Tôi nhận xét.
“Cũng không hẳn,” Yuji trả lời. “Còn có chỗ kinh khủng hơn nhiều.” Rồi cậu tiếp tục, “Có cả chỗ nguy hiểm nữa. Nhưng chỗ này thì an toàn.”
Hai đứa tôi bước vào trong đống rác, tôi cảm nhận được sự ngăn nắp trong đó. Tạp thì có tạp nhưng toàn bộ mọi thứ đều yên vị ở nơi phù hợp.
“Có vẻ không phải là một chỗ tồi.”
Nghe tôi nói vậy, Yuji tỏ ra vui sướng, “Đây là chỗ đặc biệt của tớ. Tớ phải thu dọn nhiều lắm để nó thoáng đãng hơn đấy.”
Có một chỗ bằng phẳng tựa như đường đi, cũng có cả không gian được ngăn cách như một căn phòng nhỏ. Dĩ nhiên là sàn và tường đều được làm từ rác. Và ở trung tâm bãi rác đó là một phòng khách. Có sô pha, bàn và tủ, được đặt ở nơi mà đứng từ ngoài nhìn vào tuyệt nhiên không thấy được.
“Chào mừng cậu đến với phòng của tớ.”
Xét từ bất kì hình thức nào thì đây cũng là lần đầu tiên tôi được bạn cùng trang lứa mời vào phòng. Thế nên tôi vô cùng hớn hở. Dù cho đây là căn phòng rác đi chăng nữa.
“Cậu ngồi xuống đi, không bẩn đâu.”
Sô pha trông khá cao cấp, bọc da màu vàng chanh. Tôi vừa ngồi xuống thì chiếc ghế đã nuốt lấy tôi và lún thật sâu. Yuji lấy từ tủ ra hai cái đĩa rồi đặt lên bàn.
Bữa tối sắp bắt đầu ư? Trong một thoáng tôi hơi đề phòng. Ăn gì ở đây đi chăng nữa, xét về mặt vệ sinh cũng là một vấn đề đáng kể. Thế nhưng, hình như tôi hơi lo xa. Yuji lại lôi từ trong tủ ra một chai nước khoáng và một cái hộp vẽ hình mặt chó.
“Thức ăn cho chó đấy.” Nói đoạn cậu lắc lắc cái hộp cho tôi xem. Tiếng lạo xạo của đồ khô. “Ít calo, phù hợp với chó già.”
Cậu rót nước vào một cái đĩa và đổ thức ăn vào cái đĩa còn lại, đoạn dùng một tay làm động tác huýt sáo điệu nghệ. Âm thanh vang to khiến tôi giật nảy mình. Nghe dõng dạc tới mức khiến tôi không nghĩ nó được phát ra từ bàn tay bé như thế.
Yuji ngồi xuống sô pha, đối diện với tôi, “Nó đến ngay bây giờ đấy.”
“Chó á?”
“Ừ, chó, báu vật của tớ đấy.”
Chắc mẩm là sẽ được xem một bộ sưu tập rác kì diệu, tôi hơi cụt hứng trước điều hiển nhiên này, “Ra thế, chó là báu vật của cậu.” Tôi giả vờ hứng thú, nhưng thực ra chỉ “diễn” để không làm Yuji phật lòng, “Chó thì ở đâu cũng có nhỉ, thường là lông xám với cái mũi đen ẩm ướt.”
“Nó đến rồi kìa,” Yuji thông báo.
Con chó thình lình xuất hiện. Khi định thần lại được, tôi đã thấy nó đang vẫy đuôi mừng rỡ sát ngay người mình. Trông nó giống hệt một đống rác. Toàn thân được bao phủ bởi lớp lông dài, chỗ nào chỗ nấy bám đầy loại rác trông giống mùn cưa. Tai phải bị mắc sợi dây ni lông màu đỏ, cứ lất phất theo gió. Tấm khăn ướt dính chặt vào bụng. Đôi mắt chìm sâu trong lớp lông rối nùi.
“Trông nó…”
“Tắm rửa sạch sẽ đến đâu thì hai, ba ngày sau lại thành như thế này. Chắc tại nó sống ở bãi rác đấy.”
“Vậy hả?” Tôi dè dặt đưa tay chạm vào cái khối trong chẳng khác gì đống rác đó.
“Huýt?”
Giật bắn người, tôi rụt tay lại rồi nhìn sang Yuji. Cậu cười, thoáng buồn.
“Huýt?” Rõ ràng là âm thanh phát ra từ con chó nhỏ này.
“Nó tên là Trash.” Yuji cho biết.
“Trash? Không phải là Patrashche[6'> chứ?”
[6'> Tên của chú chó trong bộ phim hoạt hình Chú chó vùng Flanders.
“Không, vì đây không phải là vùng Flanders, mà chỉ là một bãi rác thôi.”
Thế nên mới thành Trash (trực dịch ra là “rác”). Quả nhiên là cái tên thích hợp cho một chú chó trông giống đống rác và lấy bãi rác làm nơi trú ngụ.
“Cậu đặt tên cho nó hả?”
Nghe tôi hỏi, Yuji khẽ lắc đầu. Cậu ngửa mặt lên từ đĩa thức ăn cho chó, nhìn tôi như muốn hỏi “Trash nghĩa là gì?”
“Không phải tớ. Người đầu tiên gọi tên Trash là Karin.”
“Karin?”
***
“Karin?”
“Đúng thế, Karin. Một người bạn thân nữa anh quen lúc mười ba tuổi.”
“Là con gái ạ?”
“Con gái. Cơ mà chẳng có điểm nào giống con gái cả. Cực kì lập dị. Chưa biết chừng còn lập dị hơn cả Yuji cơ đấy.”
Đề cập đến Karin theo cách này, lòng tôi không khỏi mang máng cảm giác áy náy. Thế nhưng nói ra miệng tên của mối tình đầu trước mặt người con gái mình đang hẹn hò đặng tiến đến hôn nhân thì chẳng còn cách nào hơn. “Em chán rồi phải không?”
Misaki lắc đầu. Mái tóc dài mượt mà đung đưa một cách quý phái, “Tại em năn nỉ nên anh mới kể chuyện mà. Em thấy vui lắm.” Rồi nàng ngước ánh mắt êm đềm như đong đầy nắng mùa xuân lên nhìn tôi. “Kể cho em nghe đoạn tiếp đi!”
***
Karin là một cô bé kì lạ.
Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là ba hôm sau ngày Yuji cho tôi và Trash tương ngộ. Hôm ấy, Yuji đến đón tôi trong lúc tôi đang bắt tôm càng xanh ở Đầm Quả Bầu.
Tôi nhìn thấy cậu ta trước. Mắt Yuji rất kém. Dù có đeo cặp kính Clark Costello[7'> đó đi chăng nữa, thì ngay đến việc cậu có nhìn thấy đầu ngón chân của mình hay không cũng là điều đáng ngờ.
[7'> Ghép từ Clark Kent và Elvis Costello, hai nhân vật được so sánh với Yuji ở phần trước.
Sau này tôi có hỏi Yuji về cặp kính. Nó là thế nào?
“Cái này hả?” Yuji trỏ vào cặp kính của mình.
“Phải”
“Đây là kính bố tớ tặng. Lúc tớ k