
Bạn Gái Cuối Cùng Của Triệu Phú
Tác giả: Ichikama Takuji
Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015
Lượt xem: 1341243
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1243 lượt.
rồi nhìn tôi với ánh mắt ấm áp, “Em rất muốn gặp anh của ngày ấy. Nếu có thể em muốn được thử ngồi cạnh anh trong lớp học và cùng nhau nghe giảng.”
Tôi cảm giác câu nàng nói giống như một lời cầu hôn bóng gió, nhưng có lẽ đơn giản chỉ do tôi quá nhạy cảm. Dù sao thì hai chúng tôi đêm nay vô cùng thư thái. Tôi đã có thể nhìn thẳng vào mặt nàng mà nói chuyện, dẫu bốn mắt chạm nhau tôi vẫn giữ nguyên được tia nhìn trong khoảng năm giây mà không phải hướng đi chỗ khác. Và tôi cũng nhận ra rằng màu mắt của Misaki rất đẹp. Màu hạt dẻ, hoặc màu be, nói chung là có màu sáng như thế.
Màu mắt đó cũng giống màu mắt của Karin. Tôi đã định khen để Misaki biết nhưng xấu hổ quá không nói ra được.
(Mắt em đẹp lắm!)
Tôi không thể nói được.
Hai chúng tôi vui vẻ với những câu thoại vô thưởng vô phạt. Nếu tôi nói điều gì đó để chọc cười Misaki, nàng sẽ cười hết sức vui vẻ; còn nếu tôi nói chuyện nghiêm túc thì nàng cũng sẽ lắng nghe một cách nghiêm túc. Chúng tôi hợp nhau như hai đứa trẻ sinh đôi. Một phép màu trong buổi chiều xuân muộn.
Điều hạnh phúc hơn cả là nàng đã bỏ lỡ chuyến tàu trở về nhà vì muốn được nói chuyện với tôi nhiều hơn nữa.
“Và rồi nàng bỏ lỡ chuyến tàu, tiếp tục nói chuyện với chàng.”
Nghe hệt như một phần trong chương mở đầu của tiểu thuyết tình yêu, tôi nghĩ. Lẽ nào tình yêu sắp bắt đầu?
Tôi đã có linh cảm. Đêm đó nàng bỏ lỡ ba chuyến tàu, trở về nhà trên chuyến thứ tư. Không phải một chuyến, không phải hai chuyến, mà là ba…
3.
Tiễn Misaki xong, tôi bỏ nhà ga nhỏ lại sau lưng, bước đi trên con đường đêm uốn lượn mềm mại dưới ánh trăng. Bước qua barie, tôi tiến về phía con đường chính của khu dân cư mới nằm ở hướng ngược lại với khu thương mại.
Leo hết con dốc thoai thoải này sẽ đến cửa hàng kiêm chỗ ở của tôi. Đó là một cửa hàng cực kì bé, bé đến độ giả sử vị khách thứ năm định vào thì vị khách đầu tiên sẽ bị đẩy ra ngoài bằng cửa sau (thực ra thì từ ngày khai trương tới nay chưa bao giờ có năm khách vào cửa hàng cùng một lúc).
Ở đó tôi bán cây thủy sinh. Đó là loại sản phẩm khá kén người mua nên việc buôn bán luôn giữ đường bay ở độ cao thấp, đúng như tôi lường trước. Lí do khiến nó không rơi xuống là nhờ một kẻ đầy ham mê nhiệt huyết đã thổi khí nóng ra khỏi thân máy, tạo nên luồng không khí đẩy nó lên cao. Trong vòng bán kính 50 kilômét, chỉ có mỗi cửa hàng của tôi bày ngần ấy sản phẩm. Ví thử không có cửa hàng này thì khách hàng sẽ gặp trở ngại, nên nói một cách khác, chúng tôi cùng nằm trong một dạng quan hệ cộng sinh. Chẳng hạn như một cửa hàng bày toàn đĩa nhạc Pop của Pháp thập niên sáu mươi, hay một hiệu sách mà các đầu sách chính là sổ tay về chim cánh cụt, những nơi kiểu như thế cũng phản ánh mối quan hệ cộng sinh.
Phải tiến lại khá gần tôi mới nhận ra có bóng người đang ngồi bệt xuống đường, tựa lưng vào cánh cửa. Tôi cứ thế xoay người, định quay lại con đường vừa đi dến.
Đồng hồ đã chỉ quá mười một giờ. Xung quanh không một bóng người. Tôi không còn chút sức lực nào. Nên hành động này có thể nói là phản ứng tự nhiên.
Thế nhưng tôi vừa đi được ba bước, cái bóng đã nói với theo, “Anh là chủ cửa hàng phải không?”
Giọng của cô gái trẻ. Tôi dừng chân, quay người lại. Cái bóng mà tôi đinh ninh là của một gã say rượu hóa ra lại là một cô gái tóc dài, mặc chiếc áo choàng đen.
“Phải.”
Nghe tôi trả lời, cô gái phe phẩy tờ A4 phôtô trên tay.
“Tuyển nhân viên làm thêm. Không phân biệt giới tính. Bất cứ ai yêu thích sinh vật thủy sinh. Chi tiết xin liên hệ chủ cửa hàng.” (Chữ sao mà xấu thế!)
Khỏi phải nói cũng biết đó là tờ quảng cáo tìm người do tôi viết. Nó được dán ngay trước cửa tiệm.
“Cô đến phỏng vấn xin làm thêm hả?”
“Đúng vậy.”
“Sao lại đến vào đêm muộn thế này?”
Cô gái bèn đứng dậy, lấy tay phủi lộp bộp vào mông quần jean. “Tôi đến từ ban chiều. Là do anh đã bắt tôi phải chờ đến giờ này.”
“Cô đâu có hẹn trước.”
“Cũng phải. Mà tôi đâu trách gì anh. Tôi chỉ nói ra sự thật thôi.”
Tôi tiến tới chỗ cô gái, nhận lại tờ giấy phôtô trên tay cô. Nhìn gần, cô gái có khuôn mặt hết sức cân đối. Có lẽ nhờ ánh sáng xanh từ mặt trăng rọi xuống. Nét mặt trông tựa một pho tượng đất nung cổ điển. Nếu ví với người phụ nữ bằng xương bằng thịt thì có thể là Ingrid Bergman trong phim Khải hoàn môn (Tật so sánh phụ nữ thời cổ là do ảnh hưởng từ người cha già nên tôi cũng đành chịu).
Tôi lấy chìa khóa từ túi quần vải cotton, mở cửa tiệm rồi bước vào trong. Cô gái cũng nối bước theo sau. Tôi bật công tắc đèn, khi thứ ành sáng màu cam nhạt tràn đầy căn phòng, tôi có thể nghe tiếng hớp hơi của cô gái sau lưng.
Ngạc nhiên cũng phải. Vì cô đang ở giữa một khu rừng nước.
“Bật đèn ở tất cả các bể thì còn đẹp hơn nữa.” Tôi bật toàn bộ đèn của các bể trong cửa hàng. Ánh sáng trắng xanh của các bể thủy sinh nổi bật trên nền không gian mờ tối.
“Đẹp thật đấy! Đây là cửa hiệu của anh à?”
“Đúng là như vậy.”
Cô gái áp tay trái lên ngực, nín thở, ngắm nhìn rừng thủy sinh vây quanh mình. “Như đang ở đáy hồ vậy. Mùi của nước, rồi cả âm