
Tác giả: Ichikama Takuji
Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015
Lượt xem: 1341242
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1242 lượt.
ề bữa ăn. Ngon lắm.”
“Nghe em nói vậy là anh vui rồi.”
Misaki khoác áo cardigan trắng bên ngoài bộ váy liền màu kem. Một bộ cánh mềm mại, khiêm nhường, phù hợp với nàng.
“Nhất định…” Misaki nói. “Anh lại kể cho em nghe tiếp câu chuyện nữa nhé?”
Toàn thân tôi cứng đờ, y như lấy đồng hồ ra tính, cứ năm giây tôi lại đều đặn đưa tách trà lên miệng. Tinh thần căng thẳng tới mức tội nghiệp.
“Lúc nào em cũng ăn cơm một mình nhỉ,” chị nói.
“Đúng thế… Dạ vâng, đúng thế.”
“Tại sao?” Chị hỏi. “Ngay cả trong phòng seminar, lúc nào em cũng ngồi một mình cạnh cửa sổ.”
“Vì em thích ở một mình,” Tôi trả lời. “Thích ở trong một thế giới nhỏ đang kết thúc.”
“Là dân cư duy nhất trên một hành tinh nhỏ?”
“Đại khái thế.”
Chị thở phù một tiếng, đưa tay vén sợi tóc dài vương trên mặt. “Con gái không sống được trên hành tinh đó sao?”
Đây là lời bộc bạch gì chăng? Tôi giữ tách trà nơi miệng lâu hơn mức cần thiết. Trà quế đã cạn tự bao giờ.
“Cái đó…” Tôi ngập ngừng, rồi thổ lộ với chị sự thật. “Em đang đi tìm. Một người con gái duy nhất trong đời.”
“Là một nửa em đánh mất?”
“Có lẽ là vậy.”
“Là người như thế nào?”
“… Đến giờ em vẫn không thể quên được người con gái em đã trao nụ hôn đầu. Nụ hôn năm mười bốn tuổi đã in sâu trong trái tim em.”
Chị liếc tôi bằng đôi mắt trong veo, đuôi mắt dài. Tôi lại đưa cái tách không lên miệng.
“Nghe hay đấy! Chắc chắn đó là nụ hôn tuyệt vời nhất phải không? Đến giờ mà em còn chưa quên được.”
Như thế nào nhỉ?
Nụ hôn đầu đời của tôi vụng về đến độ ngốc nghếch, đã thế mùi vị của nó khác xa mùi vị của một nụ hôn thông thường.
“Đến bây giờ chắc em vẫn thích người con gái đó hả?”
“Em không biết.” Tôi nói. “Giờ thì em hoàn toàn không gặp cô ấy. Thế nhưng, em có cảm giác những chuyện hồi đó không phải là quá khứ. Thậm chí đôi khi kỉ niệm còn gợi lại trong em nhiều cảm xúc chân thực hơn cả hiện tại. Và cả mơ tưởng nữa. Em tưởng tượng ra hình ảnh mình sống vui vẻ bên cạnh họ ngay cả trong những tháng ngày sắp tới.”
“Đó chính là bản chất thực sự về thế giới bị khép lại của em nhỉ?”
Tôi gật đầu. “Người mà em đang theo đuổi chính là hình ảnh này. Có lẽ em đang kiếm tìm cô gái mỉm cười trong khung cảnh ấy, chứ không phải bản thân cô ấy.”
“Và rồi, em một mình đến tận hôm nay phải không?” Không phải giọng điệu trách móc, nhưng cách nói của chị thoáng chút buồn. “Em không định thử nhích chân ra khỏi thế giới đó hay sao?”
Không nhận ra ý nghĩa thực sự nằm trong câu hỏi, tôi gật đầu lia lịa chỉ cốt không làm chị thất vọng. Tôi sực nhớ có lần Yuji đã nói thế này, “Bước đi mà cứ nhìn về đằng sau thì chỉ có thể trông thấy những thứ đã đi qua. Phải đặt chân lên con đường bên trái thì mới biết được rằng bên phải cũng có đường.”
Tôi nghĩ mọi chuyện đúng là nên như thế.
Trong ánh nắng hanh hao chiều thu, chị vừa cởi chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt vủa nói với tôi, “Có lẽ đây là lần cuối cùng chị gặp Toyama.” Rồi quay lưng lại, chị tụt chiếc váy jean đơn giản xuống sàn. Tôi vốn luôn nghĩ rằng trong trường hợp này thì người phụ nữ sẽ tắt điện tối om, nên đâm sốc trước màu sáng đồ sộ của chiếc quần lót, không thốt ra được lời nào.
“Chị bắt đầu đi làm rồi, tín chỉ cũng đã lấy xong nên từ giờ hầu như chị sẽ không đến trường nữa. Trước khi đi, bằng mọi cách chị muốn nói chuyện với em.” Chị vo tròn chiếc quần lót vừa cởi ra, điềm nhiên cất vào một chỗ tôi không thể nhìn thấy. Một thủ thuật cực kì tinh xảo chẳng khác nào một ảo thuật gia. Chị thả người xuống giường, vỗ vỗ tay xuống nệm, gọi tôi, “Chị nghĩ em là một chàng trai tốt.” Và vừa chạm lên ngực tôi lúc đó đã trượt xuống bên cạnh, chị vừa nói. “Thế nên nếu em cứ càng ngày càng già đi mà không trao gửi tâm hồn cho ai thì chị cảm thấy phí lắm. Cả với em, cả với những người xung quanh em nữa. Đời người ngắn hơn nhiều so với những gì chúng ta tưởng tượng.”
Nói đoạn chị cuốn chân chị vào chân tôi. Lông mu của chị cọ vào đùi tôi khiến tôi nhột nhột, co rúm toàn thân.
“Chị sẽ mở cánh cửa phòng của em.” Chị nói. “Hãy bước ra ngoài, bằng chính đôi chân của mình đi.”
Làm tình là hành vi tạo ra rất nhiều cảm xúc. Đương nhiên nó mang tính hòa hợp cao với tình yêu. Thế nhưng không chỉ vậy. Tình dục còn có mối quan hệ chặt chẽ với thứ tình cảm gọi là quý mến, đồng tình, cũng như từ bi, thương cảm. Đôi khi nó còn gắn liền với lòng căm ghét, sự hận thù.
Tôi biết đấy không phải là tình yêu. Thế nhưng tôi nghĩ tôi cũng có cảm tình, không dám nghĩ đó là sự thương cảm.
Trong lúc chờ tàu điện về ga, chúng tôi quyết định đứng chờ bên ngoài cửa soát vé. Do tác dụng của lực hướng tâm, chúng tôi xích lại gần nhau hơn, để cảm nhận được nhiệt độ cơ thể người kia. Hơi ấm len lỏi vào cả lời nói.
“Anh Toyama lúc mười ba tuổi là cậu bé như thế nào nhỉ?” Misaki làm động tác lấy hai tay ôm người, rồi ngước lên nhìn tôi.
“Hầu như giống hệt bây giờ. Rút ngắn đi khoảng mười lăm xentimét, chỉ cần thay câu cửa miệng “Hồi ấy thì” bằng câu “Một ngày kia sẽ” là ra anh của thời đó.”
Misaki cười khúc khích,