pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào

Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào

Tác giả: Ichikama Takuji

Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015

Lượt xem: 1341241

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1241 lượt.

ể với bố là mắt bị kém, thì được bảo rằng thế thì dùng kính của bố đi vậy.”
Tôi nghĩ kính là vật dụng có tính cá nhân hơn bất cứ đồ vật nào khác, không dễ gì chia sẻ được. Là thứ tồn tại chỉ để dành cho một người. Thế nên tôi thấy hơi rối rắm trước lời Yuji.
“Có cả chuyện đó nữa cơ à? Kiểu đồ vật được truyền từ đời này qua đời kia như cái đồng hồ quả quýt của ông nội đấy hả?”
“Đúng thế,” Yuji trả lời. “Cặp kính thuộc loại đó. Nó cũng là hàng đắt tiền đấy chứ. Có phải thứ đại trà mua đơn giản mấy cái cũng được đâu.”
Câu trả lời của Yuji hết sức rõ ràng, Nhưng ngược lại càng làm cho tôi thêm rối rắm, “Cơ mà, đeo kính phải đúng độ chứ?”
“Tớ nghĩ đó không phải vấn đề quá quan trọng. Nếu đeo kính vào rồi mình nhìn thấy mọi vật rõ hơn lúc chưa đeo thì như thế là ổn.”
“Thật không?”
Tôi thì thấy dù có đeo cặp kính gia truyền ấy, thị lực của Yuji vẫn không vượt qua nổi con Trash già nua. Thú thực, sự việc này cũng có liên quan đến một sở thích vô cùng quái dị của Yuji, nhưng để dịp khác tôi sẽ kể.
Chính vì lí do thị lực mà cậu ta không nhìn ra tôi đang ngồi ven bờ. Miệng cậu ta há hốc thành hình chữ O, trông như đang nói nhưng tôi không nghe ra được là nói gì. Đợt này tôi đang mắc chứng viêm tai giữa khá nặng nên gặp trục trặc về thính giác.
“Ở đây nè!” Nghe tiếng tôi, cuối cùng Yuji cũng nhận ra và hét tướng lên. “Tớ gọi cậu nãy giờ. Cậu trốn đi đâu đấy hả?”
Hóa ra chuyện là như thế.
Toàn thân con Trash lại dính một lớp rác mới. Đó là hoa hồng giả. Những cánh hoa màu hồng nhạt đang bám vào tai của nó, mà không biết tai ở chỗ nào nữa? Vừa nhìn xuống con Trash trang trí đầy hoa đang say sưa gặm đồ ăn, chúng tôi vừa nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.
“Lạ nhỉ! Làm thế nào mà lại bám thế này được cơ chứ?”
“Ừ, lạ thật.”
Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, đang trầm tư suy nghĩ thì một giọng nói vang lên phía sau, “Là tớ làm đấy.”
Ngoảnh lại, tôi thấy một cô bé dáng người mảnh khảnh đang ngồi trên mặt tủ. Cô có mái tóc màu mật ong cắt ngắn, mặc một cái áo khoác quân đội ngoại cỡ tưởng chừng nuốt chửng toàn thân. Đặt trong yếu tố thời tiết thì đó là bộ trang phục khá kì dị.
“Karin à, cậu đến rồi hả?” Yuji nói. Và tôi nhận ra cô bé này là học sinh lớp bên cạnh, đồng thời cũng là người khai sinh ra cái tên Trash.
“Tớ cài bằng ghim đấy. Trông dễ thương chứ?” Cô nói rồi nhếch mép cười. Khóe miệng lấp ló dụng cụ nẹp răng màu chì.
Có lẽ cô nàng cố tình cười để khoe ra cái năng nẹp. Tôi nghĩ bụng. Tức là giống kiểu các cô gái ưỡn ngực ra để khoe vòng cổ. Hay vén tóc lên cao để lộ cái khuyên lấp lánh trên vành tai.
Karin nhảy vọt khỏi mặt tủ và đi về phía chúng tôi. Nhìn gần thì các nét trên gương mặt cô cực đẹp. Đặc biệt là làn da trắng một cách ấn tượng. Đôi gò má ánh lên sáng mịn như tờ giấy Kent cao cấp.
Bốn mắt chạm nhau. Tôi có cảm giác cô ấy vừa khẽ chạm vào thứ gì đó ở bên trong tôi, một thứ vô cùng dễ chịu nằm ngay trên cụm dây thần kinh vùng bụng, bất giác tôi rùng mình.
Karin hướng ánh mắt sang chỗ khác rồi quỳ xuống, tay luồn xuống cằm con Trash. Con chó tỏ vẻ khoan khoái, phó mặc cho Karin thích làm gì thì làm. Sau đó nó từ từ ngửa mặt lên, kêu khẽ với cô, “Huýt?”
Vẫn là âm thanh đó. Nghe như thể con Trash đang hỏi tất cả những người nó gặp gỡ một điều gì đó.
“Huýt?.”
“Tiếng kêu này…” Karin đứng dậy, lấy tay phủi sạch gấu áo khoác. “Tớ nghĩ là ngày xưa nó đã bị phẫu thuật gì đó ở phần cổ họng lúc còn được người ta nuôi.”
“À, chắc hàng xóm than phiền nó sủa ầm ĩ quá nên người chủ đã tước đoạt tiếng kêu của nó ấy mà.”
Và rồi còn sót lại duy nhất chỉ là tiếng kêu như một câu hỏi này. Nghe giống tiếng gió khi thổi xuyên qua ống thủy tinh mỏng hẹp.
“Như thể nó đang hỏi gì ấy nhỉ?”
“Ừ, có lẽ thế.”
Con Trash đang hỏi gì thế không biết? Ngày qua ngày, mỗi lần gặp mọi người nó lại tiếp tục hỏi với vẻ đầy chịu đựng, “Huýt?”
Tôi lấy làm lạ. Không hiểu sao cô nàng ăn mặc kiểu kì quái, đã thế lại còn ăn nói như con trai nữa chứ. Nếu cứ để bình thường chắc chắn sẽ trở thành một cô gái đầy quyến rũ.
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Karin. Theo như câu chuyện Yuji kể lần trước, Karin không mấy khi đến trường, mà sử dụng thời gian một cách “có ý nghĩa” ở nơi chỉ có mình cô biết. Yuji nhận xét, “Karin là một kẻ lập dị.”
Trong đầu tôi hiện ra hình ảnh chú chim kiwi chỉ vào chú chim cánh cụt và bảo, “Tên này là loài chim không biết bay. Lập dị nhỉ!” Không tự ý thức về bản thân là như thế đó.
Karin lau tay phải vào ngực áo, rồi chìa tay cho tôi, “Rất vui được gặp cậu. Bạn của Yuji thì cũng là bạn của tớ.”
Tôi rụt rè đưa tay ra, nắm lấy tay Karin. Tay cô ấy nhỏ và lạnh. Dù có ăn mặc như một cậu con trai thì Karin vẫn là một cô bé mười ba tuổi. Một cảm xúc rất mơ hồ đã khiến tôi ý thức được điều đó.
“Rất vui được gặp cậu.” Tôi nói.
“Rất vui được gặp cậu…”
Và chúng tôi trở thành bạn bè.






Rời khỏi cửa hàng, tôi và Misaki đi bên nhau trên con đường đêm dẫn đến ga.
“Cảm ơn anh v