Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào

Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào

Tác giả: Ichikama Takuji

Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015

Lượt xem: 1341374

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1374 lượt.

nhà em đã ôn tập lại. Em còn mua cả từ điển thủy sinh qua tranh nữa.”
“Chà…”
Cảm giác nhói đau không rõ nguồn cơn dấy lên trong lồng ngực tôi. Động tác tự nhiên, lời nói của nàng, không hiểu sao tất cả đều làm tim tôi nhói đau.
“Này anh,” nàng nói.
Tôi nhìn với ánh mắt như muốn hỏi “Gì vậy?” Đáp lại là ánh mắt chân thành ngoài mong đợi, “Ý nghĩa của tên cây bách hồi đó em nói anh còn nhớ không?”
“Anh nhớ. Là “sống vĩnh hằng” phải không?”
“Vâng,” nàng gật đầu, nhặt vỏ bách dưới chân đoạn đưa lên mũi. Nàng đưa về phía tôi nên tôi cũng thử ngửi mùi hương.
“Ừ, đúng là mùi dễ chịu quá.”
Nàng lúc lắc vỏ bách đầy ý nghĩa rồi cứ thế cất vào trong túi sau quần jean, hắng giọng, “Giờ đến lượt em hỏi anh nhé. Anh Toyama có muốn thử sống vĩnh hằng không ạ?”
À, hóa ra thế, tôi cũng đã hỏi nàng câu này. Lúc đó nàng đã trả lời thế nào nhỉ?
“Anh thì…” Đến đây tôi lại trầm tư suy nghĩ, vì tôi cho rằng nên trả lời nghiêm túc. Cuối cùng, im lặng hồi lâu, tôi trả lời, “Anh không nghĩ là anh muốn sống vĩnh hằng. Tim anh sẽ không thể chịu đựng được những thứ như vĩnh hằng, vĩnh viễn hay vô hạn. Vậy nên…”
Lần này đến lượt nàng thận trọng suy nghĩ. Khẽ chau mày, nàng nhìn chăm chăm vào khoảng không âm u trên con đường trước mặt.
“Đúng vậy nhỉ..” Nàng thì thầm, nét mặt còn nghiêm túc hơn cả lúc trước. “Có lẽ đúng như anh Toyama nói. Trái tim em chắc cũng không thể chịu được sự vĩnh viễn. Đâu là…”
“Ừ.”
“Đây là câu trả lời của em.”
Bỗng nhiên, lời nói hôm nào của Misaki vang lên trong đầu tôi. “Em sẽ dùng cả cuộc đời để suy nghĩ,” rồi sau đó là “Khi nào em có câu trả lời, anh lại hỏi em nữa nhé?”
Để xác nhận lại, tôi lỡ nhìn vào đôi mắt Misaki. Đôi mắt bối rối ấy vội chuyển hướng, hình như ươn ướt.
“Em,” nàng nói. “Có một điều em phải xin lỗi anh Toyama.”
“Ủa, là gì vậy?” Cổ họng khô khóc, tôi chỉ phát ra được những tiếng như thì thầm.
“Em,” nàng nói, rồi lại ngập ngừng, cúi đầu lộ gáy trắng ngần, cân nhắc tìm từ ngữ. Tôi ngắm nhìn ba nốt ruồi nơi đó. Cứ theo cách này, từ nay trở đi tôi sẽ dần dà biết hết mọi điều về nàng. Điệu cười hì hì, những nốt tròn trên gáy. Và…
“Ừm… em,” nàng nói. “Em định sang Pháp cùng cô.”
Giọng nói như đang thở gấp. Đâu đó thoáng nặng nhọc, đau khổ.
“Cửa hàng làm ăn không được thuận lợi cho lắm, nên cô em đã quyết định sang bên kia học hỏi thêm ít nữa và làm lại từ đầu…”
“Chuyện quyết định từ bao giờ vậy?”
“Vài ngày gần đây. À mà không, cô đã nói với em từ lâu…”
Lời nói dối không trơn tru đã bị lộ. Nhưng tôi giả vờ không để ý và khẽ gật đầu.
“Thế nên,” nàng nói. “À ừ, mối quan hệ này…”
Nàng đã nỗ lực đến thế. Đã gắng hết sức để nói ra. Người đặt dấu chấm hết là nàng chứ không phải tôi.
“Ừ,” tôi nói. Ừ. Tôi chỉ nói được đến thế.
“Mặc dù thời gian không dài, nhưng cảm ơn anh rất nhiều.” Misaki gần như thì thầm. “Em cực kì… cực kì vui. Vì chưa bao giờ em hẹn hò với đàn ông theo cách này.”
Hừ!
“Sao nhỉ… suýt nữa thì em đã yêu.” Nàng cười hì hì, hít hít mũi. “Thế nên… cũng may. Giờ thì em vẫn có thể cười và chia tay được thế này. Thực sự là vậy…” Về cuối nàng lẩm bẩm, rồi im lặng.
“Anh cũng vui… vui lắm.” Cố gắng cao độ, tôi mới có thể thốt ra được những lời này.
Chúng tôi cứ im lặng như thế và tiếp tục bước vào khu rừng ngập mùi cây tùng. Đường ra vẫn còn xa. Ánh sáng chiếu xuống mặt đất yếu ớt, không khí ẩm ướt, se lạnh.
Được một lát, nàng dừng bước, mặt vẫn cúi xuống.
“Em xin lỗi,” Misaki nói. “Anh bịt tai lại được không?”
“Sao cơ?”
“Em muốn xì mũi. Anh nghe thấy thì em ngại lắm.”
“À, ừ, anh hiểu rồi.”
Tôi lấy hai tay bịt tai, nàng quay người lại phía sau. Mặc dù vậy tôi vẫn nghe được tiếng khóc của nàng. Nếu như đây không phải một nơi tối tăm, buồn bã, có lẽ nàng đã bảo tôi hãy để cho nàng ở lại một mình. Nhưng không làm được điều ấy, nàng chỉ có thể gắng hết sức nén tiếng khóc lại.
Lòng tôi đau đớn vô cùng. Ôm nàng vào lòng lúc này có lẽ là hành động tự nhiên nhất… Bởi lẽ chúng tôi đã từng là người yêu của nhau. Mối tình của ba chuyến tàu lỡ… Mà không, có lẽ còn hơn cả thế. Bởi nàng còn cười hì hì với tôi và cũng đã biết về ba nốt ruồi xếp dọc trên gáy nàng. Dẫu sao thì chúng tôi cũng đang được gắn kết với ở nhau ở những điểm sâu xa tới mức đó. Vậy nên chắc chắn là tôi đã có thể ôm nàng vào lòng mà thì thầm rằng, “Em là người anh yêu nhất trên đời này.” Nhưng Misaki sẽ thừa biết đó là lời nói dối, tôi cũng nhận ra cảm xúc của mình. Đương nhiên tôi có thể tỏ thái độ không ngại ngần. Trên đời này thiếu gì những cặp đôi mà đối phương là người mình yêu thứ nhì. Lại là diễn đạt mang tính cường điệu.
Rốt cuộc, nguyên nhân khiến chúng tôi không hành xử như thế được chỉ có thể đúc kết lại rằng “Bởi vì đó là chúng tôi.” Bởi vì đó là Misaki. Bởi vì đó là Misaki và tôi. Nếu như Misaki không phải là Misaki, hoặc nếu tôi không phải là tôi, thì dù chúng tôi có là những người yêu nhau thứ nhì đi chăng nữa thì vẫn có thể tiến sát lại gần nhau. Thế nhưng, hẳn là chúng tôi chỉ có thể cư xử như chính chú