XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào

Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào

Tác giả: Ichikama Takuji

Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015

Lượt xem: 1341277

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1277 lượt.

g bệnh ở đó hay sao?”
Tôi hỏi bằng giọng điệu nhẹ bỗng nhưng thực ra trong thâm tâm, tôi nghĩ vấn đề có thể nghiêm trọng. Chưa biết chừng tôi sẽ phải đợi lâu. Nhưng tôi sẵn sàng.
Karin đưa hai tay ôm mặt, liên tục thở dài. Tôi tuyệt nhiên không vội vã. Tôi lắng nghe âm thanh réo rắt của bọt nước trong bể thủy sinh, thưởng thức mùi nước và ngắm nhìn mái tóc dài của Karin. Mái tóc thật đẹp. Tôi muốn chạm thử. Cả gò má láng mịn lẫn đôi môi đẹp kia.
Đôi môi đó từ từ mở ra.
“Tớ sẽ nói sự thật.” Karin ngẩng mặt lên nhìn tôi. “Nghe xong, cậu sẽ hiểu gì sao chờ đợi tớ là vô ích.”
13.
Karin nhấc cốc trà đã cạn từ tay tôi, đi về phía bình trà bên trong quầy. Cô rót loại trà “212” rồi quay lại.
Tôi nói “Cảm ơn!” rồi đón lấy tách trà, uống một hớp. Mùi thơm của cam quýt lan tỏa trong miệng. Trước khi ăn tối Karin có bảo tôi đây là kết hợp giữa sả và bạc hà. Cô nói loại “213” cũng vừa ra nhưng có vị quế nên không thích. Tôi uống thêm một ngụm “212,” chờ nghe câu chuyện của Karin.
Karin vẫn nhìn về phía quầy tính tiền, khẽ khàng bắt đầu câu chuyện, “Tớ đã nói với cậu là tớ có chị gái rồi phải không?”
“Ừ, tớ có nghe. Cậu bảo chị ấy mất khi cậu lên chín.”
“Ừm, tớ đã nói vậy.” Karin ngừng một hồi rồi tiếp tục. “Nhưng sự thực thì chị ấy vẫn còn sống.”
Tôi có cảm giác câu chuyện sắp trở nên kì lạ. Tôi im lặng, đợi cô nói tiếp.
“Chị ấy hơn tớ một tuổi. Giờ là ba mươi.”
“Chị ấy đang làm gì?”
Karin nở nụ cười đầy ẩn ý trước câu hỏi đó. Lẽ nào tôi nói điều gì kì quặc? Bất giác tôi thấy nhẹ nhõm hơn trước câu hỏi chệch hướng của mình.
“Này, cậu có nhớ hồi nhỏ không?” Karin hỏi.
“Hồi nhỏ làm sao cơ?”
“Thỉnh thoảng tớ lại bỏ mặc các cậu và hành động một mình còn gì?”
“À, có chuyện đó thật. Tớ hỏi thì cậu không chịu tiết lộ, Con gái phải có nhiều việc bận rộn.”
“Phải, liên quan đến chị tớ đấy,” cô nói. “Những lúc ấy là tớ đi thăm chị.”
“Chị cậu? Không phải hai chị em sống chung một nhà hay sao?”
Karin lắc đầu, “Không. Chị tớ nằm trong bệnh viện ở thị trấn bên cạnh. Hai chị em tớ rất thân nhau. Chênh lệch một tuổi nhưng giống nhau như sinh đôi.”
“Chị Suzune nhỉ?”
“Ừ, Suzune. Chị em tớ luôn ở bên nhau, luôn suy nghĩ những điều giống nhau, cũng có thể ví hai chị em tớ như cặp song sinh dính liền về mặt tinh thần. Bọn tớ kết nối với nhau ở một nơi nào đó trong trái tim.”
Karin tựa cằm lên tay, nét mặt thư giãn. Cô gạt bỏ diễn xuất thường dùng để che giấu cảm xúc rồi bắt đầu kể thật. “Hai chị em tớ rất hay gặp những giấc mơ.”
“Giấc mơ?”
“Ừ, mơ. Là thế giới bọn tớ đến thăm khi đang ngủ.”
“À, là những giấc mơ đó hả.”
“Và rồi bọn tớ nhận ra một điều kì lạ. Hình như là hồi tớ bảy tuổi thì phải.” Cô nheo mắt, nhìn chằm chằm vào cái gì đó qua vai tôi. “Bọn tớ cùng gặp những giấc mơ giống nhau… nói đúng hơn là cả hai cùng bước vào thế giới giấc mơ giống hệt nhau. Luôn ở cùng một chỗ.”
Hừm.
Câu chuyện dần dà rời khỏi cuộc sống đời thường tiến đến một nơi xa hơn. Tôi không thể ngờ rằng Karin lại kể cho tôi nghe câu chuyện như thế. “Trong đầu tớ có một khối u nhỏ. Đó là nguyên nhân của chứng ngủ rũ. Ừm, nhưng mà không sao đâu, bác sĩ nói sẽ chữa khỏi hoàn toàn.” Tôi đã chuẩn bị tinh thần để nghe những chuyện đại loại như vậy. Thế nhưng đến đoạn này thì tôi chẳng biết nắm bắt nội dung chính ở phần nào.
“Đó là nơi như thế nào?”
Karin khẽ lắc đầu, “Tớ không thể giải thích rõ ràng bằng lời. Sẽ như miêu tả một màu sắc không tồn tại trên đời này. Tuy nhiên tớ chỉ có thể nói được rằng, đó là một nơi khiến tớ cảm thấy vô cùng thân thương, dễ chịu.”
“Thân thương, giống như thị trấn hồi ấy?”
“Đúng vậy,” cô gật đầu. “Là nơi thân thương giống như thị trấn. Có những người thân thương đang đợi bọn tớ.”
“Không phải chủ quan của Karin?”
“Phải. Bởi vì chị tớ cũng gặp những giấc mơ giống nhau vào cùng một đêm. Sau khi tỉnh dậy, bọn tớ còn xác nhận lại những chuyện đã nói với nhau trong giấc mơ.”
Hừm.
“Xem chừng cậu có vẻ không tin?”
Thế nào nhỉ? Nếu là Jung thì có lẽ ông sẽ gọi đây là thuyết đồng thanh tương ứng. Giả sử là bố tôi thì có khi bố lại bảo là sự ngẫu nhiên được sắp đặt tuyệt vời.
“Không sao cả,” Karin nói. “Vì tớ cũng không mong cậu sẽ tin toàn bộ. Một câu chuyện hết sức kì lạ phải không? Ngay cả tớ thỉnh thoảng cũng không tin. Có lúc tớ nghĩ rằng, chẳng phải đơn giản chỉ là bọn tớ đang gặp những giấc mơ nhiều chương hồi hay sao.”
“Ừ.”
“Dẫu sao thì có thể chắc chắn một điều rằng, gặp những giấc mơ thế này là điều không bình thường. Có lẽ kết cấu tim của hai chị em tớ khác với những người khác. Hai trái tim bất thường gặp phải những giấc mơ bất thường.
“Nhưng chúng ta thỉnh thoảng cũng có cảm giác đó mà.”
“Cảm giác đó?”
“Cảm giác thân thương giống như mình đã từng đến nhiều lần. Tớ cũng có lúc gặp những giấc mơ như thế.”
Tôi nhớ lại căn phòng từng gặp trong mơ, nơi tôi ở với mẹ.
“Đúng vậy,” Karin gật đầu.
“Ừ, thế không có nghĩa là chỉ bọn mình mới được cấp bằng sáng chế đâu. Ai thì cũng mơ cả mà.”
“Nói tóm lại