
Đoán Xem Anh Yêu Em Nhiều Bao Nhiêu
Tác giả: Ichikama Takuji
Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015
Lượt xem: 1341282
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1282 lượt.
con dừng lại ở cảnh vừa cười vừa tạt nước bên bãi cạn.”
Karin nhìn tôi với vẻ mặt “Thật vậy hả?,” tôi gật đầu kiểu “Chắc thế,” tim đập liên hồi vì quá mắc cỡ. Sao cha mẹ lại có thể đối xử với con cái thiếu cân nhắc như vậy chứ? Đành rằng bố đã biện hộ cho tôi nhưng kiểu biện hộ này còn làm tôi tổn thất hơn nhiều.
Một lát sau, bố ăn xong bữa trưa, chúng tôi đứng lên rời Forest. Trước khi ra về, Karin tạm biệt Linus bằng cái hôn chạm má.
“Như thế này là bình thường mà. Đằng nào thì cũng là lần cuối cùng.” Ra khỏi cửa hàng, Karin bảo. “Cậu cũng muốn được hôn hả?”
“Đâu có.”
“Lại đang cắn răng chịu đựng chứ gì?”
“Rồi rồi.”
Ở bên cạnh, bố cười khà khà vẻ khoan khoái.
Trở về cửa hàng, tôi thấy có tin nhắn thoại. Tôi mở ra xem thì là tin từ Natsume.
À ừm, là em Natsume. Xin lỗi chuyện lúc nãy. Xin lỗi chị Karin. Không được ăn trưa tạm biệt chị thật tiếc quá. Chắc mọi người cũng đoán được, em và Shibata quen biết nhau từ hồi xưa. Bọn em là bạn hồi cấp ba…
Bíp, tin nhắn kết thúc.
“Sao nhanh thế? Cái gì mà đã rõ ngắn.”
“Suỵt,” tôi ngăn Karin. “Vẫn còn cái nữa.”
À ừm, là em, Natsume. Cô ấy chạy trốn, là em từng tỏ tình với cô ấy ba lần và cả ba lần, em đều bị cô ấy từ chối. Em nghĩ chắc là vì cô ấy khó xử. Vậy nên em chạy theo để nói chuyện…
Bíp, chuyển sang tin nhắn tiếp theo.
À ừm, em, Natsume. Bọn em quyết định dành chút thời gian trao đổi với nhau. Em cũng đã nghe chuyện về anh. Gộp tất cả lại, em định sẽ thử nói chuyện xem sao. Vì vậy anh cho em nghỉ sớm được không? Cho em gửi lời hỏi thăm đến chị Karin…”
Tin nhắn cuối cùng kết thúc ở đây. Ba người chúng tôi nhìn nhau.
“Natsume có vẻ quyết tâm nhỉ?” Karin nói.
“Một chàng trai trung thực,” bố bày tỏ cảm xúc. “Hai người đó không biết sẽ ra sao đây. Natsume thì đã xác định tình cảm rồi. Còn lại chỉ tùy thuộc vào cô gái kia thôi. Đã chia tay với thằng bé nhà này, không còn trở ngại gì đặc biệt nữa, phải không? Mọi việc có vẻ suôn sẻ, nhỉ?”
Hai người cùng nhìn tôi, ánh mắt tìm kiếm sự đồng tình, nhưng tôi làm bộ không nhận ra và không trả lời lại. Tuy nhiên, trong lòng tôi nghĩ thế này. Quả thật, chúng tôi là cặp đôi yêu nhau thứ nhì. Chúng tôi đang nghĩ thôi thì cũng được, thế mà chẳng hiểu duyên cớ vì đâu, cả hai đều lần lượt gặp lại người mà mình yêu thương nhất. Đã vậy thì chỉ còn cách tịnh tiến theo những điều trái tim mách bảo. Cố lên nhé, Misaki! Anh cũng sẽ cố.
“Chà,” bố nói. “Ta phải về thôi. Thực ra là gần đây ta bắt đầu học một lớp ghi ta cổ điển. Giờ ta hay phải lui tới trung tâm văn hóa ở khu nhà ga.”
Bố làm động tác lấy tay phải gảy đàn. “Một lúc nào đó ta sẽ chơi cho mấy đứa nghe. Khi chơi giỏi rồi ấy.”
Bố khom người, ngó vào mặt Karin. Karin chỉ im lặng gật đầu. Cô hít mũi thật mạnh, bỗng òa khóc nức nở.
“Ôi ôi, lại làm quá lên rồi. Có phải chia tay suốt đời đâu cơ chứ!”
Bố khẽ xoa đầu Karin bằng bàn tay to bản như ông vẫn làm khi cô còn bé. Lấy cớ đó, Karin ôm bố, gục mặt vào vai ông rồi bắt đầu khóc tu tu.
“Sao nào, sao nào? Nhìn xem, khóc thế này mất hết cả duyên dáng rồi đấy.” Bố vòng tay qua lưng Karin, vỗ vỗ an ủi.
Tôi có cảm giác đây là lần đầu tiên Karin trở nên hoàn toàn không đề phòng. Cô khóc rưng rức, hít hít mũi liên tục và nhắc đi nhắc lại “Bố! Bố!” Bố tôi dỗ dành “Con ngoan lắm, thở từ từ cho ta xem nào.” Một lát sau, tiếng thút thít nhỏ dần, cả khoảng cách cũng được nới rộng ra.
“Ổn rồi,” bố bảo. “Chà, ngẩng mặt lên nào.”
Karin vâng lời ngẩng mặt lên, cố tạo nụ cười ngượng nghịu trên khuôn mặt lấm lem nước mắt.
“Rồi rồi, vậy là được rồi. Nào, lau mặt đi nhé.”
Karin lau hai bên má ướt và khóe mắt bằng chiếc khăn tay bố vừa đưa.
“Hứa với ta là rồi sẽ gặp lại nhau nhé.”
“Dạ…” Karin vừa nuốt nước mắt vừa gật đầu liên tục.
“Con trai ta cũng sẽ buồn lắm, thế nên con phải đến gặp đấy, nhớ chưa?”
“Dạ.”
“Yuji chắc cũng sắp tỉnh lại. Lúc đó, cả bốn chúng ta lại đi ăn kem hoa quả. Được không hả?”
Nghe đến đây, nước mắt Karin lại trào ra.
“Nào nào, không được khóc nữa. Phải thật vui vẻ khi chia tay chứ.”
“Dạ…”
“Con cũng đâu đi xa quá phải không? Lúc nào chúng ta cũng gặp được nhau. Ta không biết cụ thể có chuyện gì, nhưng con hãy mau chóng giải quyết rồi lại về đây nhé. Chúng ta luôn ở đây. Đây cũng là nhà của con rồi.”
“Nào,” bố nói rồi lôi từ đâu ra gói khăn giấy. “Xì mũi đi.”
Karin ngoan ngoãn xì mũi theo lời ông.
“À, phải rồi,” bố giơ ngón tay trỏ. “Ta bảo con điều này hay lắm.”
Karin vừa đặt chiếc khăn giấy thứ hai lên mũi vừa nhìn bố.
“Trên đời này có một lực rất mạnh mà trong các sách giáo khoa vật lí cũng không có.”
Bố nhìn Karin ngụ ý, “Để ta bảo nhé.” Karin gật đầu.
“Nó còn mạnh hơn nhiều so với các từ trường hay trọng lực. Dù nói gì đi chăng nữa, dù khoảng cách có xa đến nhường nào thì lực ấy cũng không hề yếu đi. Dù con có đi đến bên kia trái đất hay bay đến mặt sau của sao Diêm Vương, hoặc giả sử bị mắc vào đuôi của chòm sao Tiểu Hùng thì lực đó vẫn được truyền đến một cách trọn vẹn. Lực đó thần kì l