
Tác giả: Ichikama Takuji
Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015
Lượt xem: 1341344
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1344 lượt.
là những giấc mơ như thế. Cậu kể tiếp đi,” tôi giục Karin.
“… Và cứ như thế, dần dần tớ trở nên sợ hãi.”
“Vì gặp những giấc mơ?”
Karin chậm rãi gật đầu, “Vì suýt bị những giấc mơ đó giam cầm.”
“Bị giam cầm?”
“Ừ, từng chút, từng chút một, thời gian ngủ kéo dài lâu hơn. Tớ vẫn nhớ cảm giác sợ hãi khi tưởng không bao giờ thoát ra được.” Đến đây, Karin dừng lời, nhìn vào đôi mắt tôi. “Vừa nãy Satoshi có hỏi chị Suzune đang làm gì phải không?”
Tôi nhận ra ý nghĩa của nụ cười đầy ẩn ý vừa rồi, “Là sao? Chị cậu bây giờ vẫn…”
“Phải. Chị ấy ngủ suốt từ khi mười tuổi, đã hai mươi năm rồi đấy. Vào một ngày của tuổi lên mười, Suzune đã bước vào một giấc ngủ dài, từ đó trở đi chị luôn phải nằm trên giường bệnh. Hôm đó chỉ có mỗi tớ trở về, bỏ chị lại một mình. Vì tớ sợ. Tớ không muốn phải xa bố mẹ, vả lại tớ cảm giác thế giới ấy không phải là nơi dành cho tớ.”
Karin nheo mắt, nhìn trân trân vào bể nước ngập ánh điện như thể đang lục tìm quá khứ xa xăm. “Tớ thiết tha cầu nguyện rằng tớ muốn về. Trong giấc mơ, tớ đã nỗ lực mò mẫm để tìm đường về nhà. Mà tớ cảm giác dường như giấc mơ cũng có ý chí. Chúng không muốn để tớ về, tớ cảm nhận được như thế.”
“Thế nhưng Karin đã trở về phải không?”
“Ừ. Khi tớ tỉnh giấc, hóa ra một tuần đã trôi qua kể từ ngày tớ theo vào giấc ngủ. Chẳng hiểu tự bao giờ, tớ đã bị lạc chị tớ. Chị đã không trở về. Chị thích nơi đó lắm. Nơi kì lạ tạo cảm giác thân thương, dễ chịu.” Karin khẽ khàng tiếp tục. “Kể từ ấy trở đi, chị tớ ngủ triền miên. Mặc dù tuổi đời dần tăng, nhưng khuôn mặt đang ngủ thì trông vẫn hệt như hồi nhỏ. Đã thử rất nhiều cách điều trị mà chị không tỉnh lại. Nhà tớ cũng chuyển nhiều bệnh viện nhưng kết quả đều giống nhau. Suzune vẫn đang ở nơi đó.”
“Karin thì sao? Cậu sẽ còn đến nơi ấy à?”
Karin nhìn tôi với vẻ quyết tâm. Bốn mắt nhìn nhau không chuyển hướng, tôi nhận ra mắt cô đẫm lệ.
“Đêm nay,” Karin nói. “Tớ sẽ đi đến nơi ấy. Tớ đã phải trốn tránh suốt. Nó khác với giấc mơ bình thường. Có một lối vào ở dưới đáy của giấc ngủ sâu. Vì thế nếu chỉ chợp mắt thôi, tớ sẽ giữ được khoảng cách với thế giới ấy. Tớ đã phải uống thuốc.”
“Nghĩa là những viên thuốc đó…”
“Ừ. Đó là thuốc để không ngủ. Vì tớ chỉ được phép chợp mắt một lát lúc tảng sáng. Tớ làm như thế suốt hai mươi năm nay rồi.”
Thấy tôi á khẩu, Karin mỉm cười ngụ ý, không có gì to tát cả. “Quen rồi sẽ thấy bình thường thôi. Vả lại, tớ nghĩ ý nghĩa giấc ngủ của tớ có lẽ sẽ khác với những người khác. Tóm lại là vì sợ bị những giấc mơ giam giữ nên tớ đã cố gắng để không ngủ lâu. Bản thân tớ cũng hiểu. Rằng, một khi bị giam cầm thì tớ sẽ lại giống như chị Suzune. Bởi thế, tớ luôn ở trong tình trạng căng thẳng đầu óc.” Karin cười buồn. “Tớ muốn nghĩ rằng mình khác chị, tớ giả làm một người khác hoàn toàn. Tớ cắt tóc ngắn như con trai, mặc quần thay vì mặc váy. Rồi thay đổi cách nói chuyện giống con trai.”
“Thế nên, tạo hình hồi ấy…”
“Ừ, thế nên tớ mới ăn mặc kiểu đó.”
“Sao cậu không kể hết cho bọn tớ?”
Trước câu nói của tôi, Karin lắc đầu quầy quậy, “Không được. Vì dạo đó tớ thấy căn bệnh này đáng xấu hổ làm sao ấy. Đặc biệt với cậu tớ càng không nói được.”
Tim tôi nhói đau trước câu “Đặc biệt với cậu.” Đáng lẽ tôi là người phải nhận ra điều đó. Là tôi chứ không phải ai khác. Karin uống cạn tách trà, khẽ thở dài và tiếp tục câu chuyện.
“Uống nhiều sẽ thành ra nhờn thuốc,” Karin nói. “Vậy nên, cứ uống quen là tớ lại phải đổi sang loại khác. Muốn hiệu quả thì chuyển sang loại mạnh hơn loại cũ. Nhưng dù có làm vậy thì rồi cơ địa lại nhờn thuốc. Ngoài ra thuốc còn có tác dụng phụ. Và giờ thì đã đến giới hạn.”
“Giới hạn?”
“Không có loại thuốc tiếp theo. Mà loại thuốc tớ đang uống cũng không còn tác dụng. Giấc ngủ trở nên sâu hơn hẳn. Tớ chỉ chợp mắt khoảng một tiếng nhưng trong lúc đó tớ cứ liên tục tiến đến gần thế giới ấy.”
“Tiến gần nghĩa là sao?”
“Nói sao nhỉ? Sự tồn tại của tớ ở đó hết sức mờ nhạt. Tớ như đang trôi nổi bồng bềnh, ngó xuống nơi ấy.”
“Giống bóng ma hả?”
“Ừ, chính xác. Cái cảm giác ấy. Rồi tớ nhận ra mật độ tăng dần. Tớ mang một cơ thể có sức nặng, không bị lung lay bởi gió nữa và tớ đang sắp rơi xuống chỗ ấy.”
“Từ khi nào? Cậu bắt đầu có cảm giác như vậy từ khi nào?”
“Từ khi tớ nhận được giải thưởng phim. Thoạt tiên các dấu hiệu hết sức mờ nhạt.” Đến đây, Karin nghiêng đầu. “Hơn nữa tớ cũng mệt lắm rồi. Tớ bắt đầu muốn ngủ thong thả. Tớ cũng nhận ra là tớ không hợp với nghề người mẫu và diễn viên.”
“Nhưng chẳng phải mọi thứ đang mở ra trước mắt hay sao?”
“Khi nhận ra thời gian còn lại chẳng là bao, tớ đã thay đổi thứ tự ưu tiên. Tớ nghĩ là nếu mưu cầu hạnh phúc, thì tớ nên ở bên cạnh cậu và Yuji hơn là tiếp tục công việc. Tớ đã yêu như thế đó. Vì đối với tớ, tình yêu hồi mười bốn tuổi ấy vẫn là số một.”
Ánh mắt giao nhau, chúng tôi nhìn nhau trong im lặng. Cảm xúc của tôi thật lạ lùng. Tôi chìm vào nỗi buồn, nhưng đồng thời cũng dấy lên trong lòng quyết tâm đầy hào hùng. Ý chí mãnh liệt khi bảo vệ Karin những đêm ở đồn