Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào

Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào

Tác giả: Ichikama Takuji

Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015

Lượt xem: 1341271

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1271 lượt.

Thế nhưng tôi đã nghĩ rồi. Chắc chắn từ nay trở đi, tôi sẽ chẳng yêu người con gái nào khác ngoài Karin. Vì thế, dù tôi có độc thân và tiếp tục ở cửa hàng này chờ Karin thì đó cũng chẳng phải lời nói dối. Có lẽ lúc đó tôi sẽ bảo: Tớ cũng đã nỗ lực mà, thế nhưng không được.
Suốt mười lăm năm, tôi chỉ nghĩ đến Karin. Tôi cũng đã thử hẹn hò với người con gái tôi thích thứ nhì, chỉ để thu được một bài học rằng không nên làm điều mình không quen làm. Tôi không hợp với thứ tình yêu phức tạp. Nói đúng hơn là tôi không thể. Mười lăm năm nhanh như chớp mắt. Chắc chắn đến tuổi bốn mươi lăm tôi sẽ hồi tưởng câu chuyện của ngày hôm nay và có cảm giác này. Đến tuổi sáu mươi tôi cũng sẽ nhìn lại bản thân mình ở tuổi bốn mươi lăm và nghĩ giống như thế tiếp. Nếu vậy thì tôi sẽ cố gắng hết sức để bước đi một cách đơn giản. Tôi không có thời gian để dang tay ôm hết cô này tới cô khác. Vấn đề quan trọng là dung lượng. Chỉ riêng Karin tôi đã đủ đầy tay rồi. Đơn giản là thế.
“Gì cơ?” Nhìn vào mặt tôi, Karin hỏi.
“Gì cơ là sao?”
“Vì trông mặt cậu có vẻ vui mừng. Cậu đang lên kế hoạch gì hả?”
“Không không,” tôi lắc đầu. “Tớ thề mà. Tớ sẽ nỗ lực.”
Thấy tôi thề lại lần nữa, cô nhìn tôi chăm chú đoạn đưa ra quyết định sau một hồi suy nghĩ. “Tớ tin cậu. Nói đúng hơn là tớ muốn tin cậu. Tớ không muốn vì việc tớ đến gặp cậu thế này mà làm thay đổi cuộc đời cậu. Không sao nhé? Cậu phải hạnh phúc nghe chưa?”
“Ừ,” tôi gật đầu. Không quên giấu nụ cười tội lỗi.
“Phải rồi,” tôi hỏi Karin. “Hạnh phúc của Karin là gì? Cậu thử định nghĩa đi.”
Karin so vai, trả lời gọn nhẹ, “Giống cậu thôi. Yêu. Và tiếp tục yêu.”
Đấy thấy chưa, tôi như mở cờ trong bụng. Nếu vậy thì tôi cũng đã hạnh phúc rồi và từ nay trở đi tôi vẫn sẽ hạnh phúc. Dù có xa nhau, dù không thể trò chuyện với nhau thì dưới cùng một bầu trời, người con gái tôi yêu vẫn đang ngủ và mơ giấc mơ về quê cũ. Đã vậy tôi còn biết cô cũng yêu tôi. Đó không phải hạnh phúc thì là gì? Đợi một người đang ngủ tỉnh lại quả là một tình yêu xa cách kì lạ, thế nhưng đó cũng là niềm vui. Ở một nghĩa nhất định, chẳng phải có thể nói rằng tình yêu này đơn giản và phù hợp với tôi hay sao? Nếu như đây là điều đã được quyết định từ trước thì tôi sẽ thử bước vào kế hoạch của ai đó trên bầu trời kia. Kiểu như phó mặc thân mình vào dòng chảy, mặt cho người khác chèo lái.
“Cậu lên phòng tớ không?” Tôi hơi căng thẳng, hỏi Karin. “Tớ có thứ muốn cho cậu xem.”
Karin vừa kì vọng vừa lo lắng như một cô gái lần đầu tiên nhận lời mời hẹn hò, “Cái gì vậy?”
“Cậu cứ lên rồi biết.”
Karin gật đầu, đứng lên khỏi chiếc ghế đẩu. Tôi đi trước, lên cầu thang và mở cánh cửa vào “phòng mình.”
“Xin mời cậu,” tôi nói. “Đây là phòng tớ.”






“Phòng cậu chật nhỉ?” Cảm tưởng của Karin khi bước vào phòng tôi. “Thế nhưng trông gọn gàng hơn tớ nghĩ.”
Tôi vừa đá mấy cuốn tập chí thủy sinh dưới chân vào gầm giường vừa nói với Karin. “Vì tớ không dẹp gọn thì cũng chẳng có chỗ mà ngủ.”
“Cái giường dễ thương quá.”
“Ừ, mặc dù thân hình tớ thế này nằm lên giường đơn cũng khá khó chịu đấy.”
Karin ngồi xuống giường một lần nữa rồi nhìn xung quanh phòng, “Nhưng mà trông hay lắm. Cảm giác đây đúng là phòng của con trai.”
Karin bò đến phía đuôi giường rồi làm động tác quỳ gối khi gần đến mép. Khi trông thấy thứ tôi muốn cô xem, cô nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên, “Cái này…”
“Đúng rồi đấy,” tôi xác nhận. “Là bức tranh Yuji vẽ. Tranh vẽ phong cảnh thị trấn mà cậu ấy tặng tớ hôm chia tay.”
Karin chăm chú ngắm nhìn bức tranh.
“Phong cảnh nhìn từ phòng tớ đấy.”
“Ừ, tớ nhớ. Tớ đã nhìn thấy nó lúc đến phòng cậu.” Karin đưa tay khẽ sờ vào khung tranh. “Nhớ quá…”
“Treo trên tường như thế này có cảm giác như là ở đó có một khung cửa sổ và bọn mình đang ngắm phong cảnh của thị trấn ấy phải không?”
“Đúng rồi đấy. Thời gian và không gian có thay đổi nhưng đây vẫn là khung cảnh của hồi đó.”
“Đồng lúa trải rộng mênh mông, mùa đông thì lạnh ơi là lạnh.”
“Thế nên ba đứa trẻ và một con vật lúc nào cũng co ro trong cái ống bê tông cốt thép nhỉ.”
“Hằng ngày mình nói chuyện gì ấy nhỉ?”
“Đủ thứ chuyện trên trời dưới bể. Nhưng vui lắm ấy.”
“Mùa hè thì bọn mình đi lấy thủy sinh nhỉ?”
“Diệp tài hồng…”
“Đúng rồi. Cả cỏ thìa và thủy phỉ.”
“Bọn mình còn đi bắt đom đóm nữa. Ba đứa nắm tay nhau trong đêm tối…”
“Tớ muốn trở về ngày xưa quá,” Karin nói. “Giờ mà đi xuyên qua bức tranh này rồi quay về thị trấn năm nào thì tuyệt.”
“Tớ cũng rất hay nghĩ vậy. Tớ không hiểu vì sao mình vẫn trẻ thế này mà đã có sở thích hoài cổ.”
“Nhưng ông nhà văn Proust khi bắt đầu viết tiểu thuyết Đi tìm thời gian đã mất cũng mới khoảng ba mươi tuổi thôi mà. Đây là bản năng của con người đấy chứ.”
“Lội ngược thời gian? Nghe như bản năng trở về tổ của loài cá hồi ấy nhỉ?”
“Lực hướng tâm sinh ra càng lâu, thì càng đi xa nó càng trở nên mạnh mẽ. Lực này có quan hệ tỉ lệ nghịch với khoảng cách.”
“Thế nghĩa là càng ngày cảm


Insane