
Tác giả: Ngải Mễ
Ngày cập nhật: 03:23 22/12/2015
Lượt xem: 1341517
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1517 lượt.
lấy sự bất hạnh của nhân vật để tạo nên cái cao nhã cho mình. Trong con mắt của các văn nhân cao nhã, người yêu nhau đến được với nhau là mô típ quá nhàm. Không đập vụn những cái tươi đẹp cho người đời xem thì sẽ không chen chân được vào văn đàn cao nhã. Sự phát hiện này đã khiến cô quyết định từ nay trở đi sẽ sống theo lẽ sống của dòng văn học thông tục và viết theo lối viết của dòng văn học cao nhã. Trong cuộc sống, cố gắng để có được kết cục đại đoàn viên, còn trong tác phẩm, cố gắng để truyện nào cũng có vài người chết.
Một hôm, Ngải Mễ thấy bố nói Allan đang chuẩn bị tốt nghiệp sớm, mặc dù bằng tốt nghiệp đến tháng Bảy mới có, nhưng anh có thể đi xin việc sớm. Biết được tin này, cô vô cùng bàng hoàng, anh chuẩn bị tốt nghiệp ư? Từ trước đến nay cô chưa bao giờ nghĩ đến việc một ngày nào đó anh sẽ tốt nghiệp, và sau khi tốt nghiệp chưa chắc anh đã ở lại thành phố này. Trong tiềm thức, cô cho rằng không nghĩ về một việc nào đó thì việc đó sẽ không xảy ra.
Ngải Mễ cảm thấy thực sự không thể đợi thêm được nữa. Cô cho rằng anh không theo đuổi cô chủ yếu là do anh vẫn coi cô là trẻ con. Cô nghĩ, nếu mình theo đuổi anh ấy mà anh ấy coi thường mình, điều đó chứng tỏ là anh ấy không xứng đáng nhận được tình yêu của mình, ít nhất mình có thể phát hiện ra điều này sớm và dập tắt ảo tưởng hão huyền.
Và thế là cô bắt đầu cuộc tấn công của mình. Một hôm, cô biết được thông tin tối thứ Sáu trường anh có tổ chức khiêu vũ, bèn gọi điện thoại hỏi Allan có đưa cô đi được không. Anh đồng ý, nói là sáu rưỡi tối thứ Sáu sẽ đến nhà đón cô.
Tối thứ Sáu, còn mấy phút nữa là đến sáu rưỡi, Allan gõ cửa nhà Ngải Mễ, cô đứng trong phòng ngủ nói vọng ra: “Cửa không khóa đâu, anh cứ vào đi!”
Anh liền đi vào và đợi cô ngoài phòng khách.
Khi mặc chiếc váy dài trắng thướt tha từ phòng ngủ đi ra, Ngải Mễ nhìn thấy Allan sững lại, một lát sau mới nói: “Ấy, em mặc như tiên nữ vậy, xem ra anh phải thay bộ khác thôi.” Cô phát hiện ra anh chỉ mặc quần áo như ngày thường.
“Sao thế? Dạ hội khiêu vũ trường anh không ăn mặc nghiêm chỉnh à?” Cô tò mò hỏi.
“Khiêu vũ sinh viên nên rất thoải mái. Nhưng không sao, cũng có người ăn mặc chỉnh tề lắm. Bọn mình đi thôi!”
Cô vội nói: “Đợi em một lát, em đi thay quần áo, nếu anh không mặc nghiêm túc thì em cũng không nên mặc quá nghiêm chỉnh, nếu không anh lại không nhảy với em nữa.” Cô chạy vào phòng ngủ và thay sang một chiếc váy khác thoải mái hơn, nghĩ một lát liền chạy ra phòng khách, quay lưng vào anh, nói: “Anh kéo hộ em cái khóa sau lưng, em không với được.”
Allan ngoan ngoãn kéo khóa lên cho cô rồi nói: “Xong rồi, đi thôi! Hôm nay lạnh đấy, nhớ mặc áo khoác dày vào.”
Buổi khiêu vũ hôm đó đã khiến cô thấy cần thiết phải sớm cưa đổ anh, vì cô nhận ra có khá nhiều cô gái thích anh, một số quen anh, một số thì không quen. Họ cứ nhìn anh chằm chằm, có người còn bước đến mời anh nhảy, nếu không có cô ở bên cạnh, không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Từ đầu đến cuối anh chỉ nhảy với cô, bản nhạc nào cô cũng nhảy, vì chỉ cần ngồi xuống là có các cô gái khác sẽ đến bắt chuyện với anh, cô sợ anh bị người khác mời đi nhảy mất.
Mỗi lần có người đến mời nhảy, Allan liền đáp: “Xin lỗi, mình có đưa bạn nhảy đến.” Nghe thấy câu này, Ngải Mễ vừa mừng vừa lo. Cô rất vui vì anh đã từ chối người khác, nhưng câu nói này của anh cũng có nghĩa là nếu hôm nay không đưa bạn nhảy đến, anh sẽ nhảy với người khác. Cô không hiểu tại sao đám con gái đó lại táo bạo như vậy, trong dạ hội khiêu vũ đáng lẽ con trai phải đi mời con gái chứ? Hơn nữa từ đầu đến cuối lại có cô ở bên, chẳng lẽ họ coi cô là người tàng hình à?
Nhưng rồi cô lại đặt mình vào địa vị của đám con gái đó. Đôi khi, động cơ còn mạnh hơn cả phép tắc, con người ta cũng chẳng quan tâm được đến những phép tắc thông thường nữa, cho dù là trên sàn nhảy hay trên tình trường đều như vậy.
Cô quyết định tối hôm nay sẽ chơi bài ngửa với anh, thành bại được quyết định trong buổi tối hôm nay. Sáng mai tỉnh dậy, mình có thể sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian hoặc là người bất hạnh nhất thế gian, nhưng chắc chắn sẽ không thể tiếp tục sống trong sự kìm kẹp giữa hạnh phúc và bất hạnh như hiện tại nữa.
Buổi dạ hội chưa tan thì Allan đã đề nghị đưa Ngải Mễ về nhà, anh nói là tối nay anh phải về nhà cô Giản, về muộn quá sợ ảnh hưởng đến mọi người. Cô biết người mà anh đang nói là một người bạn của bố mẹ anh ở thành phố J, sau khi bố mẹ anh di cư sang Canada, cuối tuần anh thường đến nhà cô Giản. Cô còn biết nhà đó chỉ có một cô con gái tên là Giản Huệ, tên tiếng Anh là Jane. Thấy anh bảo về nhà họ Giản, cô lại càng sốt ruột, bây giờ cô cảm thấy tất cả các cô gái đều là tình địch ngầm của mình.
Allan đưa cô lên tận nhà nhưng khi cô mở cửa, anh liền cáo từ: “Em nghỉ sớm đi, anh về đây.”
Cô liền năn nỉ: “Anh vào nhà ngồi đã. Bố mẹ em không có nhà, sang nhà bà nội em rồi.”
“Thôi, còn phải đạp xe gần tiếng đồng hồ nữa, anh về muộn quá thì ảnh hưởng đến mọi người trong nhà.