
Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời
Tác giả: Chu Tuyết Nhi
Ngày cập nhật: 03:11 22/12/2015
Lượt xem: 134771
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/771 lượt.
ật sự kinh ngạc, Minh Quyên nói tiếp, “Lão đó kể cũng tội nghiệp, vợ con lão ta chết cả rồi, chỉ còn mỗi một mình. Lão còn khóc trước mặt mình nữa chứ, mình rất ít khi nhìn thấy đàn ông khóc thảm thiết như vậy, tội nghiệp lão ghê”.
Tôi hỏi, “Cậu thực sự tin lời ông ta nói sao?”
“Thật chứ!” Minh Quyên nói một cách chắc nịch, không mảy may nghi ngờ.
Minh Quyên vuốt ve tấm chi phiếu và nói, “Đây chính là kho báu vô tận của người con gái đó, chứ ai như cậu, cứ suốt ngày ở dí trong công ty làm những việc mà vĩnh viễn không bao giờ xong được, tiền lương thì cũng chỉ hơn nghìn tệ, chán ngắt mà lại đủ thứ phiền hà”.
Tôi đáp lại, “Minh Quyên à, cậu không cần phải bày vẽ cho mình đâu, mỗi người có một cách sống riêng, có quan niệm sống riêng, cậu không phải là mình, mà mình cũng không phải là cậu”.
Minh Quyên nói, “Coi cậu kìa, giận rồi sao? Tuyết Nhi, mình chỉ nói đùa thôi mà, cậu đừng cho là thật nhé”.
Tôi trả lời bằng cách mỉm cười. Tôi nghĩ có lẽ Minh Quyên nói cũng đúng, người phụ nữ là bức tranh của thế giới, bức tranh càng rực rỡ thì ắt có giá trị cao, nhưng trái lại người con gái rực rỡ thường phải nhận những vết thương lòng sâu hoắm.
Minh Quyên hình như hơi nông nổi, thế giới tình cảm của cô quả thật là phong phú, nhưng thực ra trong chuyện tình cảm, cô lại bị tổn thương nghiêm trọng. Nói ra thì chúng tôi đều là những nạn nhân của đàn ông cả.
Minh Quyên ngủ ở nhà tôi một ngày. Buổi tối hôm sau lại bị Ngô tổng hẹn đi ra ngoài nữa.
Chủ Nhật, ngày 29 tháng 04
Trời mưa
Còn sáu ngày nữa là chúng tôi sẽ gặp gỡ bạn bè ở tửu lầu Hoàng Quá. Vậy mà hôm nay, mới sáng sớm Đạt Minh đã gọi đến báo tin tối nay có mấy người bạn ở nước ngoài phải về sớm nên anh đã chuẩn bị một cuộc họp mặt tại quán trà San Hô, anh đã đặt chỗ trước rồi.
Tôi đến quán trà San Hô đúng hẹn, có Thành, Đạt Minh, Minh Quyên, Nhậm Bá Nhiễm, Lý Ngọc Linh và cả Hà Quốc An.
Vừa thấy Quốc An, tôi lại bồn chồn bất an, tôi ngồi im trong một góc nhỏ của quán trà rồi một lúc sau xin phép cáo từ vì không muốn gặp lại Quốc An, người đàn ông đã làm cho đời tôi đau khổ. Tôi thả bộ trên một con đường nhỏ, đầu óc trống vắng.
Thành vừa chạy theo vừa gọi tên tôi. Gió đêm thổi về mát lạnh. Trong bộ đầm màu đỏ sậm, cả người tôi như bị gió cuốn đi. Tôi vẫn bước đi trong đêm, cho đến khi nghe tiếng Thành gọi, tôi mới dừng
Thành hổn hển chạy đến nói, “Tuyết Nhi, cậu sao vậy?” Tôi lặng im không nói, đột nhiên tôi nấc lên, hai tay ôm lấy đầu mình, muốn bật lên khóc thật to.
Thành hỏi tiếp, “Tuyết Nhi ơi, đã xảy ra chuyện gì vậy, nói với mình đi chứ? Có khi mình có thể sẽ giúp được cậu”. Cảm thấy lời nói của Thành hơi khách sáo, không nén được, tôi bảo Thành, “Cậu đi đi, đừng quấy rầy mình nữa, được không?”
Thành ngơ ngác lặng im không nói, sau một hồi lâu anh vội vàng kéo tay tôi lại, “Tuyết Nhi, để mình đưa cậu về nhà nhé, trời bắt đầu mưa lất phất rồi đó”. Tiếng Thành bỗng làm tôi ấm lòng, sự quan tâm chăm sóc của một người đàn ông đã làm tôi xúc động đến nỗi nước mắt chảy ra ràn rụa, Thành bỗng nhiên trở thành bến tàu để cho thuyền tôi neo đậu trong đêm mưa, tôi xoay người lại ôm chầm lấy anh.
Thành dịu dàng vỗ vỗ vai tôi, tôi ôm chặt lấy anh và cuối cùng cũng không thể nào kiềm chế được nữa, tôi khóc ngất lên, khóc rất thảm thiết!
Thành lại vỗ về, an ủi tôi, “Cậu đừng có đau lòng nữa, những gì đã qua thì cho nó trôi qua luôn đi, tội gì cứ phải nghĩ mãi về những chuyện đau buồn ấy chứ?”
Thành vẫy tay định kêu một chiếc taxi đưa tôi về nhà. Tôi không muốn đi xe mà chỉ muốn đi bộ với Thành. Tôi dựa hẳn vào một bên vai Thành, Thành cũng nhẹ nhàng khoác vai tôi và cứ thế chúng tôi đi chầm chậm về nhà. Tôi hạnh phúc trước tình cảm ấm áp và sự quan tâm chăm sóc của anh, vì tôi thực sự rất cần sự chia sẻ đó. Hình như chỉ có tình yêu mới là liều thuốc chữa lành vết thương lòng của tôi.
Thành ơi, nếu như thời gian có thể quay trở lại 11 năm về trước, chắc chắn mình sẽ chấp nhận tình yêu của cậu, thế nhưng giờ đây, người ta thường nói về duyên phận, có lẽ ông trời đã không seuyên cho chúng mình rồi. Mình không thể nào làm chuyện trái lương tâm, cũng không thể vì hạnh phúc của riêng mình mà gây đổ vỡ cho cuộc sống lứa đôi của Thành. Không thể nào đem bất hạnh của đời mình mà gán lên đời người khác được. Nghĩ thế nên tôi rời khỏi bờ vai Thành, tâm trí cũng đã bình tĩnh trở lại, tôi chạy vội lên phía trước. Thành vội vàng đuổi theo, gọi tên tôi. Vì chạy quá nhanh nên tôi trượt chân, gót giày gãy, và tôi ngã sóng soài xuống đất.
Thành chạy vội tới đỡ tôi dậy, luôn miệng hỏi, “Tuyết Nhi, cậu có sao không, cậu có bị thương không?” Tôi không nói gì cả, nước mắt tự nhiên ràn rụa trên mặt. Thành bảo tôi nên đi bệnh viện. Tôi nói không sao, không có việc gì, tôi chỉ muốn về nhà.
Thành đưa tôi về nhà, lại còn chu đáo đỡ tôi rửa chân. Tôi bảo Thành đi đi, Thành không nói gì cả nhưng vẫn ở lại. Anh chưa về nên tôi cũng chẳng thể nào lên giường ngủ được.
Thành nói, “Tuyết Nhi, hôm nay cậu sao vậy?”
Tôi hỏi, “Thực sự cậu