Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nhật ký Sau Ly Hôn

Nhật ký Sau Ly Hôn

Tác giả: Chu Tuyết Nhi

Ngày cập nhật: 03:11 22/12/2015

Lượt xem: 134801

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/801 lượt.

nhìn tôi, mắt ngấn lệ, nói như van nài, “Tuyết Nhi ơi, chỉ có cậu mới có thể cứu mình, chỉ có mà thôi!”
Tôi không nói gì cả, và cũng không biết nói gì nữa, Thành ơi Thành, đừng đánh mất mình vì tình yêu, cũng đừng khổ sở vì thất tình, Thành nhé!
Tôi cứ nghĩ mãi, có nên chấp nhận tình cảm của anh không nhỉ?
Giữa tôi và Thành dường như chỉ là cảm giác tình bạn mà thôi, chấp nhận hay từ bỏ anh tôi đều cảm thấy thật là khó xử.
Thứ sáu, ngày 25 tháng 5
Trời nắng
Tôi chuẩn bị trở về nhà, vừa bước ra khỏi cổng công ty thì đã thấy Hà Quốc An đứng chờ sẵn.
Hà Quốc An rủ, “Tuyết Nhi à, mình cùng về nhà thăm Gia Gia đi, lâu lắm rồi anh không về thăm nó”. Tôi lạnh lùng nói, nếu muốn thăm nó thì anh cứ việc.
Hà Quốc An vẫn cười nói, “Tuyết Nhi này, anh đã xin lỗi em rồi mà, em nên tha thứ cho anh mới phải”. Tôi bực tức, “Anh đã đem đến cho tôi biết bao đau khổ như vậy, chỉ có một câu xin lỗi là đã có thể quên hết hay sao?”
Hà Quốc An vẫn không chút nản lòng, cứ đứng chờ tôi, tôi đi anh ta cũng đi theo, được chừng mười mấy bước thì tôi dừng lại không đi nữa.
Hà Quốc An lại nói, “Tuyết Nhi ơi, tha thứ cho anh đời còn lại, anh sẽ dùng để bù đắp và chịu tội với em”. Mặc cho anh ta lải nhải hứa hẹn, tôi chẳng thèm lên tiếng. Như thế khoảng 20 phút. Vì muốn thoát khỏi Hà Quốc An, tôi chỉ còn cách bấm máy gọi cho Thành nhờ anh đến đón tôi về.
Gọi Thành xong, tôi nói với Hà Quốc An, “Xin lỗi, bạn trai tôi sắp đến đón tôi rồi, mong anh hãy tôn trọng tôi một chút”.
Hà Quốc An rất ngạc nhiên hỏi lại, “Bạn trai? Em đã có bạn trai rồi sao không nói cho anh biết?”
“Nói cho anh? Tại sao tôi lại phải nói cho anh biết?”
Nhìn vẻ nghi ngờ của Hà Quốc An, tôi nghĩ thầm, bây giờ thì anh cũng biết thế nào là đau khổ rồi đấy nhé, lòng tôi cảm thấy có chút gì đấy như là hả hê, cái cảm giác đó ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy kì lạ.
Thành đi xe hơi tới, xuống xe, hớn hở bước về phía tôi. Rồi bất chợt thấy Hà Quốc An, anh vừa ngỡ ngàng vừa bối rối, tôi rất tự nhiên bước về trước khoác tay Thành nói, “Thành, chúng ta đi thôi!”
Thành xoay người gật đầu chào Quốc An, và vội vàng đi theo tôi. Ngồi trên xe, nhìn thấy Quốc An vẫn còn đứng ngẩn người ra đó, tự nhiên lòng tôi chùng xuống. Quốc An ơi Quốc An, anh cứ để cho nỗi đau này từ từ dày vò, gặm nhấm anh đi nhé.
Tôi và Thành đến đường Băng Giang ngắm cảnh công viên về đêm, rồi ăn một chút gì đó. Nhưng tôi chẳng còn tâm trí đâu để ngắm cảnh đêm nữa, đi một vòng tôi nói muốn về nhà, thế là Thành đưa tôi về.
Đến dưới lầu, Thành nói, “Cậu hãy vào trước đi, mình muốn nhìn theo cậu
Lên đến phòng, ngồi nghỉ một chút rồi tôi bước ra ban-công lấy áo quần vào, bất chợt thấy Thành vẫn còn đứng ở dưới, tôi thực sự rung động trước chân tình của anh. Đứng ở ban-công, tôi gọi điện cho Thành.
“Thành ơi, cậu còn đứng dưới đó làm gì chứ, lên nhà ngồi một chút đi!”
Thành nói, “Được, được, mình sẽ lên ngay!”
Bỏ điện thoại xuống, tự nhiên tim tôi đập thình thịch, lòng tôi tự nhiên nóng ran một cảm giác rạo rực, không biết có phải do Thành mang đến...
Thành bước vào, tim tôi lại càng đập mạnh, còn mặt thì cứ nóng bừng bừng như bàn ủi vậy. Thành vừa ngồi xuống, tôi vội vàng rót trà mời, Thành vừa uống trà vừa nói, “Tuyết Nhi để mình tự nhiên”. Thành nắm tay tôi, tôi cũng không có ý muốn rút tay về, anh càng nắm chặt hơn. Thành đứng dậy đặt chén trà qua một bên, ôm chầm lấy tôi hôn tới tấp, một cảm giác ngây ngất tỏa ra khắp cơ thể tôi. Thành càng lúc càng cuồng nhiệt, như thể không muốn dừng lại. Lúc đó tự nhiên điện thoại của tôi reo lên, kéo tôi ra khỏi cơn say, tôi đẩy Thành ra và đi tới bắt máy.
Thì ra Quốc An gọi đến, anh ta gay gắt, “Sao hả Tuyết Nhi, tại sao em lại quan hệ với Thành vậy? Cậu ta đã có vợ rồi mà”.
Nghe đến hai tiếng “quan hệ” thì tự nhiên tôi sôi hết cả máu lên, điên tiết trả lời, “Tôi muốn quan hệ với ai thì mặc tôi, anh có quyền gì mà hạch hỏi?” rồi đùng đùng dập điện thoại.
Thành nhìn thấy bèn vội vàng nói, “Tuyết Nhi, xin lỗi cậu, mình đã làm tổn thương cậu rồi, đúng không?” Thành đến bên cạnh tôi, rất lâu sau tôi mớThành à, cậu đi đi”.
Thành nói, “Nếu thật mình đã làm tổn thương cậu thì mong cậu hãy tha thứ cho mình nhé”.
Nói rồi anh bước ra khỏi phòng.
Thứ năm, ngày 31 tháng 5
Buổi chiều tối có mưa và sét
Về đến nhà, chiên đại quả trứng, vừa ăn cơm, vừa nghe tin tức. Hà Quốc An gọi điện thoại đến nói, “Tuyết Nhi, anh có chuyện muốn nói với em, mở cửa cho anh nhé?” Tôi quát lên, “Anh làm ơn đừng đến quấy rầy tôi nữa có được không? Tôi không còn là Tuyết Nhi hồi trước nữa rồi”.
Lát sau, Hà Quốc An lại gọi nữa, anh ta cứ nài xin tôi tha thứ những lỗi lầm đã qua, bây giờ anh ta đã thật lòng hối cải. Tôi không muốn nghe anh ta nói thêm một lời nào cả, trong ý nghĩ của tôi, câu nào của anh ta cũng đều là giả dối hết. Tôi cúp máy ngay lập tức.
Gần 8 giờ, trời mưa tầm tã, sấm chớp ầm ầm, ti vi mất luôn hình, trên mái tôn nhựa, mưa rơi bộp bộp, nghe như tiếng trống của ban nhạc rock. Buồn quá, tôi liền


Duck hunt