XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nhật ký Sau Ly Hôn

Nhật ký Sau Ly Hôn

Tác giả: Chu Tuyết Nhi

Ngày cập nhật: 03:11 22/12/2015

Lượt xem: 134798

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/798 lượt.

bật đĩa nhạc rock của Thôi Kiện lên nghe. Một cơn gió mạnh thổi bật cánh cửa ở ban-công, mưa hắt vào, tôi vội đi ra đóng cửa. Nhìn xuống đường, bên cạnh tấm bảng chỉ đường, tôi thấy Hà Quốc An đang che cây dù màu đen, đứng như trời hành, người ướt như chuột lột. Hà Quốc An! Tôi cảm thấy cảm động (hay chỉ là thương cảm?), nghĩ rằng cũng nên để Hà Quốc An lên nhà trú mưa. Tôi gọi vào điện thoại cầm tay của anh ta.
“Anh lên đây trú mưa đi”
Hà Quốc An mừng rỡ, “Cám ơn em nghe Tuyết Nhi, cuối cùng thì em đã có thể tha thứ cho anh, cám ơn ông trời đã phù hộ, anh lên ngay đây”.
Tôi vội vàng nói, “Không phải là tôi đã tha thứ cho anh, chỉ vì thấy anh tội nghiệp mà thôi”. Anh ta cười, “Bất kể thế nào anh cũng rất biết ơn em”. Anh ta vừa dứt lời, tôi đã nghe thấy chuông gọi cửa.
Tôi ra mở cửa, sau đó liền quay ngoắt vào ngồi xuống salon. Quốc An xếp cây dù lại, và vẫn như trước đây, anh ta để cây dù ở ban-công rồi vào phòng tắm lấy khăn lau khô tóc. Tôi mặc kệ anh ta, thản nhiên ngồi xem Thôi Kiện đang cuồng nhiệt biểu diễn.
Hà Quốc An ngồi ở chiếc ghế salon nhỏ bên cạnh tôi, không nói năng gì cả, chỉ nhìn tôi đăm đăm. Nhưng có anh ta ngồi bên cạnh, tôi không được thoải mái lắm.
Tôi đứng dậy, lạnh lùng nói, “Anh xem tạnh mưa rồi thì về, tôi còn có công việc bận phải làm”. Nói xong, tôi đi vào phòng đọc sách và ngồi vào bàn vi tính.
Một lát sau, Hà Quốc An cũng vào theo, anh ta bê một cái ghế đến và ngồi bên cạnh xem tôi đánh máy.
Tôi giục, “Mưa tạnh rồi, anh nên về đi”.
Hà Quốc An năn nỉ, “Em cho anh ngồi thêm lát nữa đi, đã lâu anh không được ngồi cùng em”. Tôi không thèm nói gì cả.
Hà Quốc An lại nói, “Tuyết Nhi ơi, anh rất nhớ em, khi chia tay anh mới nhận ra rằng, trong lòng anh, người mà anh yêu nhất vẫn chính là em
Nghe những lời âu yếm ấy, tôi có hơi xao lòng, quả thật tôi không thể chối cãi rằng tôi vẫn còn yêu anh. Nhưng chính lòng tự trọng đã níu tôi lại, nhắc nhở tôi phải cự tuyệt anh, tôi không phải là thứ đồ chơi, tình cảm của tôi lại càng không thể để Hà Quốc An đùa giỡn. Thế rồi làm như ăn phải bả, tôi bỗng u u mê mê. Bỗng Hà Quốc An ôm tôi, tôi không đủ mạnh mẽ để cưỡng lại, tôi cũng đang cần tình yêu. Huống hồ người đàn ông đang ôm tôi lại là người tôi đã từng yêu tha thiết. Tay tôi buông xuôi, hai mắt tôi nhắm lại, đợi chờ được ôm hôn và vuốt ve. Trong tôi bỗng cháy bỏng một nỗi khát khao yêu đương.
Tất cả đều rất lãng mạn, rất cuồng nhiệt, đây là lần đầu tiên kể từ sau khi ly hôn tôi được yêu. Tôi không phải là thần thánh, tôi là một người phụ nữ bình thường bằng xương bằng thịt, ở trong vòng tay của Hà Quốc An, tôi tự an ủi mình như vậy. Nhưng sau khoảnh khắc ngắn ngủi đó, tôi lại cảm thấy mình quá ngốc nghếch. Tôi tự trách mình “Lòng tự trọng của mình đâu mất rồi?”






Thứ tư, ngày 6 tháng 6
Hôm nay trong giờ nghỉ trưa, tôi đã gọi điện thoại cho Đạt Minh, Đạt Minh nói, “Tuyết Nhi, cám ơn cậu vẫn còn nhớ tới mình”.
Tôi nói, “Đạt Minh, nghe nói cậu xảy ra chuyện, mình rất lo”.
Đạt Minh thản nhiên, “Chẳng có gì to tát cả, mình cũng chưa đến nỗi khó tìm nổi một cô gái để yêu. Người như mình, thiếu gì con gái theo, chẳng lẽ không kiếm được một cô sao? Cậu tin mình lại đi quấy rối tình dục nhân viên của mình à? Đó chỉ là những lời phao tin đồn nhảm của đối thủ cạnh tranh muốn hại mình mà thôi. Đây cũng là những thủ đoạn thường dùng trong thương trường mà. Tuyết Nhi, thế nào, mọi việc của cậu vẫn tốt chứ? Nhật ký của cậu, mình vẫn đang đọc, giữa cậu và Hà Quốc An cũng đã đến lúc phải nói rồi, hoặc là quay lại, hoặc là cắt đứt luôn, không nên cứ vương vấn mãi mà không dứt ra được, khổ cả hai”.
Tôi nói, “Đạt Minh, cám ơn cậu, mình cũng đang hận bản thân mình quá mềm yếu, thực ra thì mình cũng muốn nhanh chóng dứt bỏ tất cả những chuyện cũ, nhưng không được, trái lại càng bị tổn thương hơn.
Tôi với ba ra một tiệm ăn nhỏ ở ngoài bệnh viện. Ăn xong, tôi bảo ba đưa Gia Gia về nhà để tôi ở lại chăm sóc mẹ. Nhưng ba không chịu, bắt tôi phải đưa Gia Gia về, để ba ở lại.
Mẹ nói, “Cả hai ba con về đi, mẹ tự lo được mà. Tuyết Nhi phải trông Gia Gia, ngày mai ba còn phải mở cửa hàng nữa”. Ba và tôi đành phải chiều theo ý mẹ, nhưng nán lại ngồi chơi với mẹ thêm lát nữa, mãi đến hơn 10 giờ, hai cha con mới về đến nhà.
Bây giờ, tôi đang ngồi ở bàn vi tính viết nhật ký, tôi nghĩ, mẹ bị bệnh phải nhập viện, ai sẽ chăm sóc Gia Gia đây? Cửa hàng là thu nhập chính của ba mẹ nên ba không thể đóng cửa để trông Gia Gia, cũng không thể vừa trông hàng vừa chăm cháu. Xem ra, tôi đành phải dắt Gia Gia về, nhưng hễ nghĩ đến lúc phải vừa làm việc, lại vừa phải trông Gia Gia, tôi cảm thấy ngại quá, tôi cũng không thể vì Gia Gia mà bỏ hết công việc được.
Có lẽ, ngày mai tôi nên về, ra trung tâm giới thiệu việc làm để tìm một người vú nuôi thôi.
Thứ bảy, ngày 9 tháng 6
Trời quang đãng
Trưa hôm nay, khi cùng ba đến bệnh viện thăm mẹ, tôi nói cho ba mẹ ý định của mình. Nghe xong, ba mẹ một mực phản đối,