XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nữ Hoàng Bi Kịch

Nữ Hoàng Bi Kịch

Tác giả: Xuân Thiên Bất Khai Hoa

Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015

Lượt xem: 1341303

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1303 lượt.

Lạp húp một ngụm nước mỳ
"Chẳng qua con muốn ba hiểu rõ món ba làm khó ăn thế nào thôi"
Trác Chính Dương liếc mắt nhìn Đồng Nhan đứng bên, giả vờ như không thấy, rồi sờ đầu Cách Lạp, thở dài
"Về sau mẹ con không cần con nữa, vậy con có muốn đi theo ba Trác, cả đời ăn mì không?"
Mắt Cách Lạp nháy liên tục
"Không phải ba có rất nhiều tiền sao, chúng ta có thể ra ngoài ăn mà"
Trác Chính Dương suy nghĩ, rồi nói
"Con có hiểu nỗi khổ khi không có cơm ăn không ..."
Cách Lạp "A" một tiếng, sau đó tiếp tục ăn, có lẽ bát mỳ Trác Chính Dương làm không hợp khẩu vị cu cậu, nên trông khuôn mặt nhỏ bé của nó rất rầu rĩ.
Ban đêm, khi Cách Lạp đã đi ngủ, Trác Chính Dương gọi Đồng Nhan đang từ phòng tắm đi ra
"Qua dây, Nhan Nhan"
Anh mặc một bộ đồ ngủ màu xanh nhạt, cổ áo phanh ra, làm lộ màu da khỏe khoắn, dưới ánh đèn vàng, càng trở nên mê người. Giọng anh vô cùng dịu dàng cùng với nụ cười ấm áp trên khuôn mặt anh đều toát ra ý cười.
Đồng Nhan tới bên cạnh anh, liền bị anh ôm lấy, đặt trên đùi.
"Hôm nay em đi đâu"
Anh dịu dàng hỏi
Đồng Nhan cúi đầu, trông thấy quyển album hôm nay mình lấy từ chỗ Tần Nhiên về, đang đặt cạnh Trác Chính Dương
"Em tới chỗ anh ta"
Cô nói thẳng. \'Anh ta\' là ai, không cần nói rõ, trong lòng cô và anh tự hiểu rõ.
"Ừ, vậy sao"
Trông bộ dạng Trác Chính Dương rất hiền lành và hiểu lòng người, nụ cười trên mặt anh càng sâu thêm. Sau đó, anh giơ tay, lật xem quyển album trước mặt, không biết do trùng hợp hay do anh cố ý, anh vừa lật một trang, thì giở tới luôn bức ảnh chụp Tần Nhiên. Bức ảnh bên cạnh tấm hình của Tần Nhiên lại bị bỏ trống, Đồng Nhan nhớ rõ ràng rằng hồi xưa vị trí bên cạnh bức ảnh này không hề trống, đó là bức ảnh mà cô và Tần Nhiên đã chụp chung với nhau"
Trác Chính Dương vươn tay ra, lấy bức ảnh khỏi quyển album, nhìn kỹ.
Anh lật bức ảnh lại, liếc vài chữ ở mặt sau, chợt cười khúc khích
"Đồng Nhan, em đúng là trẻ con"
Đồng Nhan liếc nhìn mặt sau bức ảnh, trên đó viết " Đồng Nhan - Tần Nhiên". Quả thực, chữ trên đó là do cô viết. Khi ấy, Tần Nhiên không có thói quen chụp ảnh, cô nhõng nhẽo, cố chấp mãi mới có được một bức ảnh chụp anh, sau đó cô viết mấy chữ này lên mặt sau tấm ảnh ấy. Về sau, lúc cô muốn chụp ảnh, cô phải nhân lúc anh ngủ, rồi ghé đầu mình vào, chụp trộm. Sau đó bị anh phát hiện, không ngờ anh không bắt cô xóa đi, mà còn để cô rửa ra, tấm hình ấy được anh bỏ vào quyển album, nhưng, Đồng Nhan nhìn vị trí trống rỗng bên cạnh bức ảnh này, có lẽ Tần Nhiên đã lấy nó đi.
Đồng Nhan
"Khi đó...rất ngốc, rất khờ khạo"
"Em cũng biết khi ấy em rất ngốc rất khờ khạo sao?"
Trác Chính Dương hỏi ngược lại, giọng cường điệu, hơi kỳ lạ.
Đồng Nhan im lặng, không trả lời.
Trác Chính Dương cười khẽ, nhưng trong đáy mắt anh lại không hề cười, sau đó anh móc từ trong túi ra một cái bật lửa.
"Tách" một tiếng, ngọn lửa bùng lên, bức ảnh kia đã bị đốt.
Trác Chính Dương liếc nhìn Đồng Nhan, sau đó lấy từ trong túi ra một bức ảnh khác.
Anh đưa bức ảnh cho cô
"Viết lên đi"
"Hả?"
Cô nhất thời không kịp phản ứng lại
"Viết gì cơ...."
Trác Chính Dương hơi quay mặt đi
"Đồng Nhan - Trác Chính Dương"
Đồng Nhan
"..."
Bức ảnh này chụp Trác Chính Dương, không biết anh tìm được ở đâu ra, trong hình, đôi mắt anh đang nhìn nghiêng, khuôn mặt đẹp trai, nhưng khí thế lại bức người, chắc lúc ấy anh mới 17 tuổi nhỉ.
Cô nhận lấy bức ảnh, sau đó cầm lấy chiếc bút đặt trên bàn trà, viết sáu chữ lên đó
"Viết vào đây nữa"
Anh lại lấy ra một bức ảnh khác, đây là ảnh hồi xưa của cô, trong hình, cô cười tươi như hoa, khóe mắt hiện ra niềm vui, giống như nội tâm của cô có thể xuyên qua tờ giấy tới người đang xem ảnh.
Cô mỉm cười, rồi nhanh nhẹn viết lên sáu chữ giống lúc nãy, nhưng thứ tự tên thì đảo ngược lại
"Trác Chính Dương - Đồng Nhan\'
Trác Chính Dương chợt thì thầm, mãi lâu sau, anh mới nói
"Đối với việc dỗ anh vui vẻ này, em cũng nên làm quen đi"
Đồng Nhan bỗng nhìn anh.
Trác Chính Dương khôi phục lại biểu cảm thờ ơ, sau đó nói
"Đi ngủ thôi"
Đồng Nhan nhìn bóng lưng của Trác Chính Dương đang đi vào phòng, đột nhiên, cô hiểu ra rằng: Trác Chính Dương đang tức giận!
-
Lúc Trình Mai Mai từ quê lên, Đồng Nhan lại đi tìm việc một lần nữa. Người cộng tác với Viện hành chính kiến trúc Vân Trường ở thành phố A phạm phải một sơ xuất nghiêm trọng nên bị đuổi việc, vì thế cô được thay thế vào vị trí kia, trở thành cộng tác của viện hành chính kiến trúc Vân Tường.
Đứng đầu viện hành chính là một đàn em của Trác Chính Dương, quen nhau khi du học bên Mỹ, mỗi lần gặp cô, anh ta đều một câu chị dâu, vô cùng nhiệt tình, nhất là mỗi khi Trác Chính Dương tới đón cô lúc tan làm, mồm miệng anh ta càng ngọt như đường mật.
"Buối tối em muốn ra ngoài à?"
Khi chờ đèn đỏ, Trác Chính Dương bỗng nhiên nói
"Vâng, buổi tối em đi dạo phố với Mai Mai"
Đồng Nhan cười với Trác Chính Dương, nhưng Trác Chính Dương dường như lại quay mặt đi, sau đó hững hờ đáp một tiếng.