
Tác giả: Xuân Thiên Bất Khai Hoa
Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015
Lượt xem: 1341311
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1311 lượt.
r>Đồng nhan đột nhiên hơi khó xử, mấy hôm nay thái độ của Trác Chính Dương với cô cứ lạnh nhạt như vậy, trước đây tình cảm của anh với cô thắm thiết ra sao, thậm chí đối với Cách Lạp cũng thế. Có điều giờ anh lại quay lại dáng vẻ không nóng không lạnh.
"Chính Dương...."
Đồng Nhan nhìn anh, định nói.
"Buổi tối về sớm một chút"
Trác Chính Dương mở miệng, chặn đứng lời nói của cô, sau đó anh nhìn đèn giao thông, tiếp tục lái xe
Đồng Nhan nở nụ cười nhạt
"Vâng..."
Trình Mai Mai nhìn cô, thở dài
"Hóa ra cậu và Trác Chính Dương cũng có lúc mâu thuẫn hả, thực là kỳ quái"
Đồng Nhan
"Vợ chồng cãi nhau là chuyện bình thường, trong lúc cãi nhau xô xát cũng là chuyện đương nhiên, xô xát cũng tốt"
Trình Mai Mai hút một ngụm sữa
"Cậu đã biết vấn đề nảy sinh ở đâu, vậy thì bốc thuốc đúng bệnh đi, tốt nhất thuốc này phải trừ bệnh tận gốc, chấm dứt tai họa về sau"
Đồng Nhan suy nghĩ rồi nói
"Có biết cũng chẳng ăn thua, tìm đâu ra cách giải quyết bây giờ?"
Trình Mai Mai nghiêm mặt nói
"Nhan Nhan, mình nói thật, Trác Chính Dương có thể làm được tới mức này đã thấy hiếm có rồi. Anh ta coi Cách Lạp như con đẻ của mình, luôn bận tâm chuyện của ba cậu, bây giờ cậu vì chuyện oan khuất của ba lại để Tần Nhiên âm thầm giúp một tay, trong lòng anh ta sao có thể vui vẻ được chứ?"
Đồng Nhan trầm mặc
"Là mình có lỗi với anh ấy"
Trình Mai Mai thở dài
"Nhan Nhan, cậu thật ngốc, không phải cậu có lỗi với anh ta ở điểm này, mà cậu có lỗi ở chỗ cậu không yêu anh ta, là TÌNH YÊU...."
Nói xong, cô nàng còn dùng tay chụm vào thành hình trái tim để minh họa.
Đồng Nhan phối hợp với cô nàng, bật cười.
Yêu? Chẳng lẽ còn cần cô nói lời này cho anh nghe sao?
Trình Mai Mai như kiểu tiếc không thể rèn sắt thành thép, liếc nhìn Đồng Nhan, không tiếp tục chủ đề này nữa, cô nàng cầm tờ báo trên bàn lên, hứng thú đọc, than thở
"Lão hồ ly Tống Hà Kiến cuối cùng cũng bị bắt, quả nhiên là dù mình làm việc gì ông trời cũng nhìn thấy, ngẩng đầu ba tấc có thần linh nhỉ, không biết hai mẹ con Tống gia hiện tại thế nào rồi?"
Đồng Nhan nói
"Tống Hà Kiến có tài khoản ở nước ngoài, ông ta còn có một cái khác mở dưới danh nghĩa cấp dưới, không thể điều tra ra mẹ con Tống Tử Khâm đi đâu nữa"
"Sao cậu biết"
"Trác Chính Dương nói với mình"
Trình Mai Mai
"Vậy sao lại không truy cứu, nhất định đó là cách để trốn việc tố tụng, giả bộ làm người tốt làm gì?"
"Oan oan tương báo tới khi nào đây, huống hồ mẹ con họ cũng chẳng thiếu nợ gì Đồng gia, hơn nữa, trên phương diện này cũng khó có thể phân biệt được đúng sai, nếu truy vòng vèo tận gốc thì sẽ liên lụy tới nhiều người"
"Chẳng lẽ cậu không sợ Tống Tử Khâm quay về phục thù sao?"
Đồng Nhan đột nhiên khẽ cười, mặt mày thoáng hiện tia sáng
"Không sợ, mình có Trác Chính Dương rồi đúng không?"
Trình Mai Mai
"Phải, đừng làm mình buồn nôn, những lời như thế đừng nói với mình, muốn nói thì nói với anh ta ý, dựa vào mức độ cưng chiều cậu của anh ta, cậu mà nũng nịu nói với anh ta là : Chính Dương ca ca, anh đừng giận em nữa. Có thể anh ta sẽ tha thứ cho cậu ngay đấy"
Đồng Nhan thở dài
"Ai nói mình chưa thử chứ?"
Trình Mai Mai hơi ngạc nhiên
"Chẳng lẽ anh ta kiên định thế sao?"
Đồng Nhan nâng cằm, con mắt nhìn một lượt
"Nhưng mình có một lợi thế còn chưa sử dụng đây, không biết sau khi anh ấy nghe xong sẽ có phản ứng gì?"
Trình Mai Mai hỏi
"Tin tốt hay tin xấu?"
Khuôn mặt Đồng Nhan càng dịu dàng
"Là tin tốt"
"Vậy thì tốt rồi, làm mình sợ muốn chết, mình còn tưởng rằng cậu muốn tìm đường sống trong chỗ chết chứ?"
Trình Mai Mai nói đầy cảm thán
"Lần trước, có một đứa em họ của mình, nó và người yêu xuất hiện mối rạn nứt, sau đó không biết nó tìm được từ quyển sách dạy yêu đương nào đó một chiêu, gọi là tìm đường sống trong chỗ chết, không nghĩ tới chiêu này có thể lấy mạng người, anh chàng kia bị nó lừa vào đường chết, đầu thai kiếp khác, bây giờ nó hối hận cũng đã muộn...."
Bây giờ cô nàng này đã từ biệt cuộc đời trạch nữ, ở nhà làm một tiết mục tư vấn tình cảm, cuộc sống đúng là thoải mái quá nhỉ.
"Vậy rốt cuộc là tin tức gì?"
Trình Mai Mai tò mò hỏi
Sắc mặt Đồng Nhan nhẹ nhàng
"Mình mang thai rồi"
Trình Mai Mai há hốc mồm, rồi lại ngậm lại, rồi lại há mồm, sau đó thở dài trong lòng
"Trác thiếu quả thật dũng mãnh"
Đồng Nhan
"Quá khen rồi"
...
"Đúng rồi, cậu và Thiệu Vũ Hành thế nào rồi?"
"Trước tiên cứ dùng tạm một thời gian đã, mình có ý định sẽ cưỡi lừa tìm ngựa"
Đồng Nhan nở nụ cười
"Chỉ được cái mạnh miệng"
-
Buổi tối, sau khi Cách Lạp được Trác Chính Dương phụ đạo làm xong bài tập về nhà thì đi ngủ. Đồng Nhan thấy Trác Chính Dương còn đang xem văn kiện trong thư phòng, cô đi tới bên cạnh anh
"Sao anh chưa ngủ"
"Anh còn phải xem nốt báo cáo, em ngủ trước đi"
Đồng Nhan cười, rồi hỏi
"Em nấu thức ăn khuya cho anh đấy, anh có muốn em mang tới không?"
Trác Ch