Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nửa Vòng Tròn

Nửa Vòng Tròn

Tác giả: Hà Xử Thính Vũ

Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015

Lượt xem: 1341118

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1118 lượt.

anh đã thấy, hành động của tôi cũng không dễ dàng gì, hôm nay thật sự nhờ có có anh chiếu cố dì, tôi thay Triều Lộ cảm ơn anh." Trong lời của anh mặc dù nhắc tới do bản thân mình hành động bất tiện, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên, cảm giác tự ti đã giảm xuống. Anh đứng đối diện Phương Uẩn Châu, thần thái tự nhiên.
Phương Uẩn Châu không nóng không lạnh nói: "Khách sáo rồi. Tạm biệt."
Triều Lộ nói với Chử Vân Hành: "Anh ngồi một lát với mẹ đi, em tiễn anh ấy tới cửa."
Chử Vân Hành gật đầu, đem cái ghế bên cạnh giường kéo lại gần phía đầu giường một chút rồi mới ngồi xuống.
Triều Lộ đưa Phương Uẩn Châu tới cửa. Phương Uẩn Châu trầm mặt, một câu cũng không nói, cho đến khi Triều Lộ đóng cửa, anh mới dùng sức chặn cửa, giảm thấp thanh âm xuống, mang theo ngữ khí khàn khàn đè ép sự thống khổ: "Triều Lộ, anh hi vọng em suy nghĩ thêm một chút, thử nghĩ xem rõ ràng mọi chuyện! Nếu như em biết mọi chuyện của anh, em sẽ hiểu, không phải là anh không cần nên mới không xem trọng tình cảm của em. Em có thể không ở bên anh nữa, bởi vì anh là người không tốt; nhưng là, em không nên cùng anh ta… bản thân anh ta tàn phế như vậy ngay cả lên ba tầng lầu cũng không chịu nổi, nếu như dì già rồi, em già đi, thì nên làm cái gì bây giờ? Em đều đã nghĩ qua sao?"
Lời của anh ta chọc giận Triều Lộ. Cô đứng ở ngoài cửa, đem cửa khép hờ, hướng về phía anh ta nghiêm túc nói: "Anh làm sao biết được, chúng tôi không thật nghĩ tới điều này chứ? Anh thân là một người khỏe mạnh, anh có cân nhắc khi hỏi đến vấn đề này không, từ miệng của anh..." "Tàn phế" hai chữ này khiến cô không thể nói nên lời, cô nghẹn ngào một chút mới nói tiếp, "Một người mang theo tàn tật trên người, anh ấy càng muốn hoàn thiện hơn so với anh không phải sao?"
"Cuối cùng là vì cái gì? Anh ta vẫn ích kỉ muốn chiếm lấy em sao? Từng bước từng bước cho em hạnh phúc sao?" Tâm tình của Phương Uẩn Châu bỗng chốc không thể nào kìm chế được, trở nên một người không biết lựa lời nói.
"Là do em giống như cao dán trên da chó mà ở bên cạnh anh ấy, là em nguyện ý từng chút từng chút xây dựng hạnh phúc của hai người chúng em!" Triều Lộ bị làm cho tức giận mặt đỏ đến tận mang tai, "Phương Uẩn Châu, nếu anh còn tiếp tục hạ nhục bạn trai của tôi, tôi tuyệt không tha thứ cho anh!"
Phương Uẩn Châu giống như một quả khí cầu phát tiết, từ từ rũ xuống. Xoay người, ánh mắt phức tạp của anh nhìn cô một chút, dùng thanh âm không thể nghe thấy được nói: "Triều Lộ, có lẽ em không tin, cho rằng anh có lòng riêng, muốn phá hư tình cảm mà em theo đuổi, nhưng anh không phải là người như vậy. Em có nhớ không?... ngay từ lúc ban đầu em gặp gỡ bạn trai, anh đã nói, em vốn không hiểu, trong nhà có một thành viên tàn tật, sẽ là tình cảnh như thế nào chứ... Em cũng biết vì sao anh nói như vậy chứ?"
Triều Lộ bị lời nói ưu thương hiếm thấy của anh khiến cho xúc động. Ánh mắt ngơ ngẩn bất an của cô rơi vào ánh mắt của anh.
Anh khép lại ánh mắt của mình, hít một hơi thật sâu, nói: "Bởi vì anh có một đứa con gái bị tàn tật."
Cô đột nhiên bị một sự thật như vậy làm cho lờ mờ rồi. Còn không kịp phản ứng, liền mắt thấy Phương Uẩn Châu đã đi xuống bậc thang.
Phương Uẩn Châu từng đề cập đến một đoạn hôn nhân thất bại ngắn ngủi, nhưng trước đó, anh chưa từng đề cập đến, anh có một đứa con gái bị tàn tật.
Cuộc đời thì ra có nhiều bất hạnh như vậy, cho dù là giống như Phương Uẩn Châu, bề ngoài muốn gió được gió muốn mưa được mưa là đứa con được trời cao sủng ái, vậy mà cũng không có người ngoài nào có thể hiểu được sự bất đắc dĩ này.
Cô có một chút thấu hiểu, vì sao Phương Uẩn Châu lại có thái độ phản đối kiên quyết như vậy đối với việc cô cùng Chử Vân Hành qua lại. Có lẽ, chân tướng cũng như anh nói, cũng không phải xuất phát từ trong lòng, mà là thân là một bạn cũ như anh, xuất phát từ chân tâm không thể nào đồng ý nhìn thấy tương lai không tốt của cô cùng một người tàn tật. Anh không nhắc đến việc đứa con gái của mình tàn tật nghiêm trọng như thế nào, nhưng mà, không thể nào có chút hoài nghi, đối với việc anh đã nếm trải sự chua xót trong lòng khi trong gia đình có một thành viên bị tàn tật. Vì vậy, anh mới càng kiên quyết không tín nhiệm Chử Vân Hành… một người thân thể tàn tật lại có thể mang đến hạnh phúc cho cô.
Nhưng mà, Chử Vân Hành không phải là người bình thường. Cái mà anh cho cô, so sánh với bất kì người nào cũng đều hoàn mỹ hơn nhiều. Điểm này, người khác có lẽ rất khó có thể hiểu, nhưng như vậy thì như thế nào? Ở trong thế giới tình cảm, cô mới là người cho anh biết kết quả người cô lựa chọn duy nhất.
… Anh là người có số điểm cao nhất.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại – gác nhỏ cho người yêu sách.'>
Triều Lộ quay trở lại phòng của mẹ mình, thấy Chử Vân Hành dùng tay phải của mình để xoa bóp cho Hạ Nhụy Mai.
Cô bỏ qua những lời nói của Phương Uẩn Châu khiến cho cô cảm thấy rung động kia, đi về phía đầu giường của bà, ngồi chồm hổm nâng quai hàm, nghiêng đầu trêu ghẹo Chử Vân Hành: "Anh rốt cuộc có thể hay không đây? Thắt lưng mẹ em vừa mới bị thươn