XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nửa Vòng Tròn

Nửa Vòng Tròn

Tác giả: Hà Xử Thính Vũ

Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015

Lượt xem: 1341119

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1119 lượt.

hâu là một người đàn ông cường tráng khỏe mạnh như vậy, cõng một người trên dưới 50 kg leo năm tầng, cũng đã cố hết sức rồi. Trong lúc Hạ Nhụy Lan lo lắng anh cảm thấy mệt mỏi, nói rằng để bà xuống, Phương Uẩn Châu vẫn kiên trì không chịu, còn trấn an bà "Đừng nói cháu và Triều Lộ là bạn học cũ, cho dù không biết dì, nhưng việc dì ở chỗ cháu mà bị thương, cháu cũng cảm thấy nên chịu trách nhiệm. Không chăm sóc tốt dì, đã đủ cảm thấy có lỗi với dì."
"Nói gì vậy, là do dì khiến cháu thêm phiền toái.” Hạ nhụy Lan nói, "Tiểu Phương, cháu thật là một người nhiệt tình."
"Bà cũng giống em đều cảm thấy đau lòng vì anh."
Anh do dự một chút, sắc mặt tối tăm, khóe môi run rẩy, nhẹ nhàng nói: "Dì thông cảm cho anh, anh hiểu; nhưng nếu đứng ở trên lập trường của một người mẹ, việc dì quan tâm nhất, thủy chung vẫn là con gái của dì. Tất cả mọi người đều sẽ trở nên già, không chỉ có lúc trưởng bối của chúng ta cũng trở nên bất tiện, mà ngay ta chúng ta đến cuối cùng cũng sẽ đến lúc bất tiện. Mẹ của em cũng sẽ nghĩ rằng: chờ có một ngày em già rồi, bị bệnh, mà anh lại chỉ có thể ngồi trên xe lăn, trơ mắt nhìn em nhưng không có cách nào ra sức giúp đỡ, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Triều Lộ, anh là một người đàn ông, nhưng lúc này, anh lại là một người vô dụng... Nếu như anh có con gái, anh cũng không yên tâm giao con bé cho một..." Anh dừng bước lại, sự mờ mịt trong ánh mắt lại sâu như vậy, trong tay nắm thật chặt gậy chống của anh, giống như đang nắm vào điểm tựa duy nhất của mình.
Một hồi lâu, anh nâng gậy đi lên một bậc phía trên cầu thang, lại bị Triều Lộ cầm lấy gậy của anh, nhẹ nhàng đè xuống. Anh mang theo ánh mắt không biết phải làm như thế nào nhìn cô.
Triều Lộ thật bình thản nói: "Anh nói những thứ này, cũng không phải đến ngày hôm nay chúng ta mới hiểu rõ ràng, không phải sao?"
"Một vấn đề cứ nghĩ trong tưởng tượng, nhưng lúc nó trở thành hiện thực xảy ra trước mắt, sự chấn động này cũng không phải là nhỏ."
"Vân Hành, anh không đánh giá thấp năng lực của mình, bởi vì đó cũng chính là đang trốn tránh trách nhiệm của anh. Em không tin anh là một người không có trách nhiệm như vậy. Em và anh ở cùng một chỗ, chí ít chúng ta có thể làm được ba việc là: chú ý giữ sức khỏe tốt, cố gắng làm công việc, có thể đạt được hưu bổng hằng năm, còn có... Nuôi dạy tốt một đứa con! Nếu như chúng ta có thể làm được những việc này, thì những việc kia không còn gì là đáng sợ nữa."
Trong ánh mắt của anh xuất hiện sương mù mờ mịt, những hạt ngân quang vỡ vụn trên khóe mắt. Nhưng là anh rất nhanh nở nụ cười, giống như được thấm vào gió xuân, đem sương mù trên cả khuôn mặt dần dần xóa bỏ.
Triều Lộ nhìn anh, tình yêu khó có thể tự kiềm chế ôm lấy eo của anh, ngửa mặt lên nhìn anh. Lông mi trước đôi mắt ánh vào hai hình bóng nhỏ nhàn nhạt, hai hình bóng nhỏ ấy khiến cho đôi mắt của anh trở nên mê người, mang theo loại u buồn có thể làm say lòng người. Cô vươn ra một cánh tay, tìm kiếm tới sau ót của anh.
Anh thuận theo lực đạo từ trên tay của cô, từ từ cúi đầu, ở trên ánh mắt của cô nhẹ nhàng mà hôn lên.
"Triều Lộ, đây là lần thứ mấy em ra dấu hiệu như vậy cho anh rồi?"
Triều Lộ cũng không tức giận, trong đầu ngược lại dâng lên ý niệm: Chử Vân Hành, anh người ngốc này, nếu như lúc này anh cầu hôn em, em sẽ lập tức đồng ý.
Không có bó hoa tươi cũng có thể.
Không có chiếc nhẫn cũng có thể.
Lại càng không cần dùng đến phương thức quỳ xuống.
Chỉ cần là anh, em sẽ ngay lập tức không chút do dự gật đầu đồng ý.
Cuối cùng anh cũng không nói lên lời mà cô mong đợi. Có lẽ, tình hình hôm nay không phải thời cơ tốt nhất. Cho nên, cô cũng không thất vọng, chỉ cần anh không cần nghĩ bản thân tàn tật mà cảm thấy mất mát, như vậy sẽ khiến cô đau lòng.
Đi vào phòng nhỏ trong nhà Triều Lộ, Triều Lộ vừa định để cho Chử Vân Hành đang thở hổn hển ngồi nghỉ ngơi một lát, lại bị ánh mắt của anh ngăn lại. Anh nói: "Anh nghĩ trước nên đến thăm dì đã."
Triều Lộ nói: "Trong phòng ngủ, em cùng anh đi."
Cô đỡ anh vào phòng của Hạ Nhụy Lan. Nhìn thấy Phương Uẩn Châu đứng cạnh cửa sổ, lặng yên nhìn bọn họ, chốc lát, cứng ngắc hướng anh gật đầu: "Hai người đã lên đến rồi, anh cũng cần phải đi đây."
"Tiểu Phương, hôm nay cũng không có chuẩn bị, không có gì để chiêu đãi cháu, lần tới hoan nghênh cháu tới nhà chơi. Hôm nay thật sự thật cám ơn cháu." Hạ nhụy Lan dựa vào gối trên giường nằm hướng về phía Phương Uẩn Châu nói.
"Vâng, dì." Phương Uẩn Châu trả lời ngắn gọn.
Triều Lộ nói: "Uẩn Châu, hôm nào em cùng Vân Hành sẽ mời anh ăn cơm."
Chử Vân Hành nhìn cô một chút, có một loại không cần lời nói cũng có thể truyền đạt sự ăn ý giữa ánh mắt của bọn họ.
Cô biết thân thể của anh bất tiện, cho nên, cô chủ động ngoắt ngón tay út của anh lại, liền cầm cả ngón tay của anh.
Tầm mắt của Chử Vân Hành rơi vào ngón út của mình, bỗng nhiên, trên mặt của anh giống như bị ma pháp điểm qua, xuất hiện một loại tự tin khó có thể nào diễn tả được. Tiếp lời Triều Lộ, Anh lại nói: "Đúng vậy, Phương tiên sinh, như