
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa
Ngày cập nhật: 02:59 22/12/2015
Lượt xem: 1341869
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1869 lượt.
anh.
Đường Ngạo quay đầu nhìn xuống, thấy một người phụ nữ tóc tai bù xù, anh vốn cũng không định mở cửa. Người phụ nữ kia cũng nhìn thấy anh, hơi sửng sốt, đột nhiên khàn giọng kêu: “Asa!!”
Lúc này Đường Ngạo mới sững sờ, Asa là tên tiếng Anh của anh. Người phụ nữ vuốt tóc ra sau để lộ ra khuôn mặt: “Là em, em là Tô Thiến!”
Đường Ngạo gật đầu, Tô Thiến là huấn luyện viên câu lạc bộ thể dục thể hình trong xưởng ASA, dĩ nhiên cũng không đơn giản là huấn luyện viên thể dục. Có lúc tập thể dục xong trời muộn, Đường tổng sẽ đưa Tô Thiến về nhà, hoặc Tô Thiến đưa anh về nhà. . . . .
Đường Ngạo mở cửa xe ra, Tô Thiến lên xe. Cô ta mặc một bộ đồ bó sát màu xanh dương, bộ ngực vẫn đầy đặn như xưa, chỉ có gương mặt là nhếch nhác.
Cô ta cầm bình đựng nước trên xe uống một hớp, ngực phập phồng kịch liệt. Đường Ngạo đâm hai con zombie, gần đây ra ngoài anh nhìn thấy rất nhiều người già và trẻ con, mặc dù không quan tâm nhưng anh vẫn hỏi: “Sao lại ở đây?”
Hai tay Tô Thiến ôm đầu, một lúc lâu sau mới nói: “Asa, Tưởng Hồng Phúc và Chu Tân Quốc mấy ngày nay không phát thức ăn cho phụ nữ và trẻ con, đám phụ nữ kháng nghị.”
Đường Ngạo hơi nhíu mày: “Vì vậy hắn liền đuổi tất cả người già và phụ nữ ra à?”
Tô Thiến gật đầu, sau đó lại dựa vào người anh: “Thật may là em gặp anh.”
Đường Ngạo chuyên tâm lái xe, vòng qua mấy con đang zombie dọn cơm: “Tại sao? Bên trong có đầy đủ lương thực cơ mà.”
Tô Thiến lắc đầu: “Không ai biết đợt bệnh dịch này sẽ kéo dài tới khi nào.”
Đường Ngạo hiểu ra gật đầu, ý thức nguy cơ, từ xưa tới nay đều có.
Tô Thiến túm ống tay áo tây trang của anh, dịu dàng nhìn anh: “Tất cả mọi người rất nhớ anh, anh luôn là trụ cột của ASA, linh hồn thực sự của ASA. Nếu là anh, chắc chắn sẽ không làm những chuyện không có tính người như vậy. Thật may là em lại gặp anh. Anh quả thật chính quý nhân của em. Anh sẽ cho em ở lại đúng không, Đường tổng?”
Lông mày Đường Ngạo hơi nhướn lên, trong lòng thầm mắng một câu tiện nhân. Khi anh bị đám Tưởng Hồng Phúc nhốt ở ngoài cửa, đám người Tô Thiến đều ở đó, đương nhiên họ không ra mặt. Khi ấy không thấy bọn họ khen anh nửa câu, lúc này lại chạy tới lấy lòng.
Mặc dù nghĩ như vậy, Đường Ngạo lại không nói. Bây giờ anh khác đám người Tưởng Hồng Phúc, đám người Tưởng Hồng Phúc sợ là bởi vì bọn họ còn có khả năng sống, rất có thể sẽ sống đến cuối cùng. Nhưng đối với Đường Ngạo mà nói, thêm một người hay ít một người cũng thế. Anh bây giờ không khác gì hai bàn tay trắng.
Hơn nữa loại không thể ăn lại không thể ngắm như Hải Mạt Mạt anh còn nuôi, Tô Thiến ít nhất còn có thể “ăn” có thể ngắm, giữ lại chơi đùa một chút cũng tốt.
Anh dừng lại trước một cửa hàng mẹ và bé, cầm rìu đi vào. Tô Thiến lo lắng sợ sệt đi theo sau lưng anh. Bên trong có hai con zombie, một con đã mất tay, một con khác cổ bị cắn đến cong vẹo.
Đường Ngạo không chút do dự chém chết, sau đó mang tất cả sữa bột lên xe. Tô Thiến thấy vậy khó hiểu hỏi: “Đường tổng, anh có con à?”
Đường Ngạo ậm ừ một tiếng, lái xe tìm kiếm xung quanh. Quả thật không tìm thêm được gì, những tiệm này đều đã bị cướp sạch, sợ rằng chẳng mấy chốc sẽ đến phiên sữa bột.
Đường Ngạo lại vòng vo thêm một lát, có một người già vỗ cửa xe cầu cứu. Anh không thèm nhìn, Tô Thiến còn có thể lấy ra chơi đùa, người già có thể làm gì? Cung phụng chắc?
Tô Thiến không hề cầu xin một câu. Cô ta sẽ không ngu đến mức nói chuyện từ thiện với Đường Ngạo, Đường Ngạo là đại sứ từ thiện thành phố E đó nhé. =.=
Hôm nay thu hoạch thật đáng thương, chỉ có một ít sữa bột và một con búp bê thổi khí. Lúc quay về Đường Ngạo không hài lòng, nhưng cũng đành chịu. Đến gần cửa hàng nhỏ, anh nghĩ nghĩ, dừng xe ở ngoại ô, bảo Tô Thiến xuống xe hái một ít hoa cải dầu.
Trở lại cửa hàng nhỏ, vẫn là Gâu Gâu chạy ra trước, Hải Mạt Mạt theo phía sau. Tô Thiến nhíu mày một cái, Đường Ngạo còn nuôi một con nhóc?
Đây thật sự là con gái anh? Hay là anh bụng đói ăn quàng?
Cô ta nhìn Đường Ngạo, Đường Ngạo vốn không định giải thích, trực tiếp mở cửa xe ra khuân đồ. Hải Mạt Mạt chỉ làm cơm cho hai người. Vẫn là thịt khô xào rau dại, một đĩa bí đao xào. Cô bé phát hiện một cây bí đao rất to ở sau nhà.
Cô bé đứng ở trước mặt Đường Ngạo, Đường Ngạo ôm cô bé lên, hôn một cái lên má cô bé: “Để ba xem công chúa ở nhà có ngoan không nào?”
Hải Mạt Mạt ôm chặt cổ của anh, cũng hôn một cái lên mặt anh.
Tô Thiến quả thực là trợn mắt há hốc mồm nhìn. Đây đây đây. . . Đây là Asa sao? Không phải bị zombie ăn hết não rồi đấy chứ? Đường tổng vừa thấy trẻ con liền hận không thể rời xa mười mét, từ lúc nào đã trở nên “Hiền lành” như vậy?
Hải Mạt Mạt nhìn Tô Thiến, lúc này Đường Ngạo mới lạnh nhạt nói: “Gọi cô Tô.” Hải Mạt Mạt không nói lời nào, Đường Ngạo cũng không ép. Trong mắt anh, địa vị của Tô Thiến chẳng hơn Gâu Gâu là bao.
Tô Thiến ngượng ngùng cười, ngay sau đó đi vào trong nhà. Nhìn thức ăn trên bàn, cô ta không nhịn được nuốt nước miếng. Mấy ngày lưu lạc bên ngoài, cô ta chỉ được uống hai hộp sữa tươi quá