Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng

Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng

Tác giả: Trang Trang

Ngày cập nhật: 02:49 22/12/2015

Lượt xem: 1341537

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1537 lượt.

mày vô cảm, dường như không hài lòng với kết quả này.
Cô đứng dậy, suýt nữa thì ngã xuống, ngồi cả một đêm, lưng tê gối mỏi. Phùng Hy vươn vai, nhấc chân, đón lấy túi xách, hỏi: “Công ty chúng tôi bãi bỏ hay nhà họ Giang không cung cấp được lời khai gì cho các anh?”
Viên công an không trả lời câu hỏi này, rồi anh ta đưa cho cô hộp trà và hai mươi nghìn USD: “Cô đếm đi, ký vào tờ giấy đã nhận đồ đạc.”
Phùng Hy không nhúc nhích, cô lạnh lùng nhìn xấp USD trên tay anh ta, nói: “Không phải đồ của tôi.”
Cô chậm rãi lê bước ra ngoài, nghĩ về nhà tắm một cái rồi đi ngủ. Viên công an liền ngăn cô lại, “Không được, cô phải ký tên vào rồi mới được về.”
“Không phải của tôi, tôi ký cái gì? Tôi không về nữa!” Cô gầm lên, nhìn viên công an bằng ánh mắt phẫn nộ. Đây là lần đầu tiên trong ba ngày qua Phùng Hy nổi cáu, “Nói bắt là bắt, nói thả la thả, xã hội cũ hả? Không giải thích cho tôi một lời nào, tôi không về nữa!”
Hai viên công an cùng lập tức nổi cáu, đã bao giờ nhìn thấy người nào ăn vạ ở đồn công an? Người ta dù anh hùng đến đâu cũng phải tỏ ra dễ bảo, còn người đàn bà này, ba ngày nay cứng đầu cứng cổ, đúng lúc đã lấy được vật chứng chuẩn bị xin lệnh bắt, ai ngờ hôm nay vừa vào giờ làm việc, cục trưởng Lý đích thân lái xe đến thông báo vụ án đã được bãi bỏ rồi. Anh ta và đồng nghiệp còn định tố cáo công ty CWE vì tội báo áo giả, kết quả là bị cục trưởng Lý chửi cho một thôi một hồi. Sau khi ra, trưởng đồn nói người phụ nữ này bị oan, hai người mới cảm thấy bớt ấm ức. Nghĩ đến việc một cô gái xinh xắn bị giam hai ngày, đêm qua còn hỏi cung suốt đêm, viên cảnh sát thôi không nổi nóng nữa.
“Lấy ra từ nhà cô đúng không? Đương nhiên là phải để cô tự giải quyết rồi. Ký tên rồi về đi. Cô Phùng Hy, không phải cô cũng đã nói rồi đó sao, chúng ta đều phải dựa vào công việc để kiếm tiền nuôi gia đình, hà tất gì lại gây khó dễ cho chúng tôi?”
Phùng Hy trợn mắt nhìn anh ta, trợn một hồi cũng thấy chán, nhưng lại chưa muốn hạ mình, bèn giận dỗi nói: “Nhưng kiểu gì cũng phải nói cho tôi biết, có phải công ty tôi bãi bỏ vụ án này không?”
“Đúng vậy, tổng công ty của các cô báo án, giờ lại bãi bỏ.” Viên công an trả lời rất dứt khoát, chỉ sợ cô thay đổi ý định không chịu ra, đẩy giấy bút ra trước mặt cô.
Phùng Hy ký tên, viên cảnh sát đang định thở phào thì nhìn thấy cô bê hộp trà lên, nghiến răng nói: “Đồng chí công an, tôi muốn báo án, có người định hãm hại tôi!”
Viên công an sững người, nhìn Phùng Hy không biết nói gì.
Phùng Hy phì cười: “Dọa anh thôi, muốn tố cáo tôi đến thẳng tòa án.”
Viên công an xoa xoa đầu lông mày, bị dày vò cả đêm không ngủ cũng mệt rồi, uể oải nói: “Cô Phùng Hy, về thôi, chốn này không phải là danh lam thắng cảnh gì đâu, đừng ở đây gây chuyện nữa.”
Phùng Hy cười ỏn ẻn: “Tại tôi phải ngồi lâu quá, muốn đứng một lát cho đỡ mỏi rồi về, tôi cũng chẳng muốn ở lại đây đâu.”
Trước vẻ mặt dở khóc dở cười của viên công an, Phùng Hy ra khỏi đồn công an, nỗi bực dọc trong lòng đã giảm đi rất nhiều.
Hai chiếc ô tô đỗ ngoài cửa, chiếc xe Audi màu đen của Phụ Minh ý và một chiếc xe Benz màu đen. Phùng Hy dừng chân lại, Phụ Minh Ý đã biết được tin và đến đón cô. Cô thầm than, không biết nên nói gì với Phụ Minh Ý đây. Gậy ông đập lưng ông, sút nữa thì cô bị vào tù vì cái bẫy anh giăng. Anh đến để xin lỗi ư?
Phụ Minh Ý xuống xe, mỉm cười nhìn cô: “Hy Hy, anh đưa em về nhà, có chuyện gì trên đường sẽ nói.”
Phùng Hy nắm chặt máy điện thoại, cô đang định gọi cho Mạnh Thời. Nghĩ một lát, cô nói “Vâng.”
Cô cũng rất muốn biết tình hình cụ thể. Rõ ràng là Mạnh Thời vẫn chưa biết tin cô được thả. Nghĩ đến món thịt thỏ rút xương mà anh đưa vào trại tạm giam cho cô, Phùng Hy mím môi cười.
“Cô là Phùng Hy đúng không ạ? Lão gia nhà chúng tôi họ Mạnh, ông muốn gặp cô một lát.”
Phùng Hy quay đầu lại với vẻ vô cùng bất ngờ, một cụ già tóc bạc đang đứng cạnh chiếc xe Benz, ông mặc lụa Tàu màu trắng, mang phong thái của một ông tiên. Cô chớp chớp mắt, đây chắc là chú Tần mà Mạnh Thời hay nhắc tới. Cô lại thấy buồn cười, Mạnh Thời chưa bao giờ kể với cô rằng, nhà anh không những ở bên sông Lan Khê, mà còn giữ truyền thống của xã hội cũ. Ông gọi cha Mạnh Thời là lão gia. Thế ông gọi Mạnh Thời là gì nhỉ?
“Chú là chú Tần đúng không ạ? Mạnh Thời đâu hả chú?”
Cha anh nắm thông tin nhanh thật đấy, ông không báo tin cô được thả với Mạnh Thời ư?
Chú Tần gật gật đầu, nhẹ nhàng trả lời cô. “Thiếu gia có việc, lão gia dặn tôi đón cô Phùng Hy đến Nhà Gianh.”
Phụ Minh Ý cau mày, nói: “Hiện giờ cô ấy quá mệt không tiện đi. Hy Hy, chúng ta đi thôi.”
Sự độc đoán của anh khiến Phùng Hy phản cảm. Dù thế nào cũng là chuyện của cô, lại là cha Mạnh Thời mời, cho dù cha Mạnh Thời phản đối hay tán thành, hiện giờ cô đều không thể từ chối.
“Tổng giám đốc Phụ, cảm ơn anh đã đến đón em. Việc liên quan đến vụ án hôm khác chúng ta sẽ bàn, xin lỗi anh!” Nói xong Phùng Hy đi đến chỗ chú Tần. Chú Tần mở cưa cho cô, PHùng Hy lịch sự nói: “Cảm ơn chú.”
Lên xe rồi cô mới phát hiện ra lái x


Polly po-cket