
Đoán Xem Anh Yêu Em Nhiều Bao Nhiêu
Tác giả: Trang Trang
Ngày cập nhật: 02:49 22/12/2015
Lượt xem: 1341538
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1538 lượt.
iên là ông phải luyện nhiều, chữ viết ra ngay ngắn hào phóng. Ông chỉ viết hai chữ, Phùng Hy không phải viết cho hợp với nét chữ của ông, mà còn phải viết thêm một chữ cuối cùng.
Nhìn hai chữ to tướng và cây bút lông dài gần một mét, Phùng Hy nhớ lại cảnh ngày xưa cha cô đưa cô đi luyện chữ. Cô đã từng viết loại chữ to này. Cha cô làm cho cô một cái bút bằng cây lau sàn nhỏ, xách một xô nước lã, hai cha con ra quảng trường vào lúc sẩm tối chấm vào nước viết xuống nền. Mọi người đi bộ thể dục thường đến xem cô ra sức vung cây bút to đó và thốt lên: “Cô bé này giỏi thật!” Lúc đó cô thấy rất vui, và cũng cảm thấy rất tự hào, đến khi cha cô cảm thấy con gái không nên dùng bút to để viết, bắt cô viết kiểu chữ thể hành và thể khải, cô còn phải đối một thời gian rất lâu.
Nên viết chữ gì đằng sau chữ “Đại tự” nhỉ? Phùng Hy nhớ đến lời nhắc nhở của chú Tần, mắt liếc quanh, bèn nhìn thấy trên góc bàn có đặt một ống trà Tử Sa bên trên có khắc bốn chữ “đắc đại tự đại”. Phùng Hy suýt thì bật cười, chú Tần dễ thương thật.
Cô nhìn đến mười phút vẫn chưa thấy động bút, Mạnh Thụy Thành vẫn chăm chú theo dõi. Ông chậm rãi lên tiếng: “Không viết được thì thôi”.
Phùng Hy ngẩng đầu lên nói: “Cháu xin lỗi, cháu mải xem quá nên quên mất. Cháu mượn bác chiếc ghế có được không ạ.” Nói rồi cô bê chiếc ghế đang đặt bên cạnh, cởi giày ra đứng lên, cầm cây bút lớn dài khoảng một mét, chấm mực, viết xuống chữ “Tại”.
“Đại tự tại?”, Mạnh Thụy Thành biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi.
“Trên chiếc ấm Tử Sa của bác có mấy chữ này, cháu xin mạo muội viết theo như thế”. Phùng Hy nhảy xuống, đi giày vào, cười tươi giải thích.
Cô nghĩ câu hỏi này cô trả lời rất thành công.
Mạnh Thụy thành “Ừ” một tiếng, Phùng Hy không thao thao bất tuyệt nói ngụ ý của cụm từ “Đại tự tại”, câu trả lời thành thật khiến ông rất hài lòng. Cô rất thông minh, rõ ràng là không hay viết loại chữ to này. Cô nhìn lâu như vậy là để mô phỏng, sau khi đã quyết định mới đặt bút, không hề do dự. Nhìn cô không hề giống như đang viết chữ, mà là vẽ chữ thì đúng hơn. Nhìn thoáng qua, dường như ba chữ cũng khá tương đồng.
“Phùng Hy, cô là một người rất chịu khó suy nghĩ, nghĩ ra rồi sẽ không do dự. Vậy thì, xin cô cho biết là điều kiện gì có thể sẽ khiến cô rời xa Mạnh Thời?”
Niềm vui nho nhỏ vừa nhen lên đã bị Mạnh Thụy Thành dập tắt. Nhà Gianh sâu hun hút, cảnh đẹp, mái hiên cong vút, hành lang quanh co, đình đài bên bờ sông, lắng đọng thời gian, cũng lắng đọng cả lịch sử và tập tục. Nhà kim thạch, nhà sưu tầm đồ cổ, nhà thư pháp… Không, không phải như những gì Mạnh Thời đã nói. Anh chỉ là để cô yên lòng, nhưng hiện giờ anh đã biến mất, không ai có thể ngăn cản hộ cô mặt thú đang từ trong giấc mơ vồ tới.
Cô rất lấy làm tiếc, nhưng cô đã có sự chuẩn bị từ trước.
“Mạnh Thời không yêu cháu, cháu sẽ không bám riết anh ấy đâu.” Phùng Hy trấn tĩnh trả lời.
Mạnh Thụy Thành nhìn cô, đây là một cô gái chín chắn, thông minh, có tầm nhìn xa trông rộng, có tài. Cô ta biết nắm vào cái có lợi nhất là trái tim Mạnh Thời.
Ông chuyển ngay sang chủ đề khác, “Phụ Minh Ý tài hoa hơn người, rất thiết tha với cô. Vợ cậu ấy đã mất, cậu ấy cũng đã từng kết hôn, sẽ không bao giờ có sự kén chọn như chúng tôi ở đây, tại sao cô lại không lựa chọn cậu ấy? Ta còn có thể nói cho cô biết, cô được thả cũng là nhờ có Phụ Minh Ý. Cậu ấy đã không lựa chọn cách hãm hại cô để mình được yên thân.”
Phùng Hy sửng sốt, biết bao cảm nghĩ trào dâng trong lòng, sau đó là cảm động. Cô nghĩ một cách bi ai, rõ ràng là Phụ Minh Ý vì muốn đá Vương Thiết nhưng cuối cùng lại trúng bẫy, rõ ràng là cái sai của anh, tại sao cô lại phải cảm động chứ? Bởi vì lần này anh không bỏ rơi cô ư? Cô trở nên kém cỏi từ bao giờ vậy? Anh đã làm cái việc anh ấy đáng phải làm, tại sao cô phải cảm động?
Cô nhìn đám ảnh đặt trên bàn của Mạnh Thụy Thành và đã hiểu ra mọi chuyện. Cô giành được quá ít, hạnh phúc nắm được quá ít, đến nỗi khi người khác chỉ cần tốt với cô một chút, cô đều cảm thấy bất ngờ.
Phát hiện này khiến Phùng Hy cảm thấy chua xót trong lòng.
“Nhìn xem ảnh của hai người này, sâu nặng như thế, cô tưởng ta cũng sẽ ngốc nghếch như thằng Thời bị cô lừa à? Lúc tìm người chụp những bức ảnh này ta đã hiểu, cô là người đàn bà vô cùng phức tạp, cô không hề thật lòng với thằng Thời!” Mạnh Thụy Thành chắp tay sau lưng nhìn Phùng Hy, ánh mắt lộ rõ vẻ lạnh lùng.
Ông đã làm cô nổi giận. Hiện giờ cha mẹ cô vẫn còn đang bực bội, vẫn còn chưa biết bao nhiêu chuyện xảy ra đối với cô như thế này. Phùng Hy nhìn chằm chằm vào Mạnh Thụy Thành, nói không hề khách khí: “Ảnh là do bác nhờ người chụp hả? Số ảnh trong tay Điền Đại Vĩ là do bác đưa đúng không? Bác làm như thế mà không cảm thấy có lỗi với gia tộc họ Mạnh, một gia tộc đời đời thư hương hay sao? Bác điều tra cháu cũng đủ rồi, bác có quyền gì can thiệp vào cuộc sống của người khác? Điền Đại Vĩ là chồng cũ của cháu! Chồng cũ, bác hiểu không? Bác có biết những tấm ảnh này rơi vào tay anh ta sẽ gây ra phiền hà gì cho cháu hay không? Bác có biết cha m