The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng

Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng

Tác giả: Trang Trang

Ngày cập nhật: 02:49 22/12/2015

Lượt xem: 1341545

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1545 lượt.

e đang trong độ tuổi trung niên, khoảng bốn mươi tuổi, mặt tròn, cười mắt híp lại. Vừa nhìn Phùng Hy lại nhớ đến Phật Di Lặc. Anh ta quay đầu cười giới thiệu với Phùng Hy: “Tôi là Vũ San, rất vinh hạnh được làm quen với cô Phùng Hy.”
Anh ta có quan hệ gì với nhà họ Mạnh? Lái xe? Phùng Hy gật đầu chào lại lòng không khỏi nghi ngờ.
Lúc xe nổ máy cô nhìn ra ngoài, Phụ Minh Ý sầm mặt đứng bên xe ô tô nhìn cô. Lúc đến chỗ rẽ, cô lại quay đầu lại, Phụ Minh Ý vẫn đang nhìn cô, bóng anh lẻ loi.
Đi sau chú Tần và Vũ San, lần đầu tiên Phùng Hy đặt chân vào Nhà Gianh. Cô liếc nhìn khu nhà bí ẩn này với một tâm trạng vừa nghi ngờ vừa tò mò, trong lòng cảm thấy bất an. Trên xe cô nhắn tin cho Mạnh Thời, anh không trả lời. Cô gọi điện thoại cho anh, điện thoại tắt máy. Cha Mạnh Thời biết hôm nay cô được thả khỏi đồn công an, cũng trong thời điểm này mạnh Thời cắt đứt liên lạc với cô.
Phùng Hy nheo mắt lại, nhìn thấy ánh nắng rọi xuống sân, cô nghĩ, cô đã đoán ra được nội dung của cuộc nói chuyện.
Đi qua sảnh giữa, dọc theo hành lang đến gian phòng bên trái, chú Tần đẩy cửa vào nói: “Cô Phùng Hy, cô ngồi đây nghỉ một lát nhé.”
Giữa phòng có một vách ngăn kẻ ô vuông uốn hoa, bên trong có giường và tủ quần áo, gian ngoài gần cửa sổ có một chiếc bàn lớn, giấy, mực, bút, nghiên được đặt gọn gàng trên bàn. Sát tường là một tủ sách, trên tường có treo tranh chữ. Phòng ốc được dọn dẹp rất gọn gàng.
“Đây là phòng của thiếu gia,” Chú Tần nói.
Phùng Hy quay đầu lại nhìn ông, nghe nói là phòng của Mạnh Thời, cô không còn cảm thấy ngại ngần, bất an như lúc trước nữa. Cô chậm rãi nhìn bức chữ trên tường. Chữ Mạnh Thời viết, được nhìn nét bút của anh, cảm thấy vô cùng thân thiết. Cô lại gọi điện cho Mạnh Thời, vẫn thấy tắt máy. Phùng Hy sờ tay lên chữ của Mạnh Thời, nghĩ, lẽ nào cô không thể gặp được anh nữa ư?
Chú Tần đem đến cho cô bát cháo và mấy món ăn kèm, còn có thêm hai chiếc khăn nóng hổi. Phùng Hy cảm kích lấy một cái úp lên mặt, nghe thấy chú Tần nói: “Lúc đầu lão gia định đợi cô Phùng Hy nghỉ ngơi xong mới gặp, nhưng do sốt ruột, phiền cho cô quá”.
Khăn úp lên mặt, xua đi mọi mệt mỏi. Đợi đến khi lạnh, cô lại đổi sang cái còn lại, tinh thần đã bình tĩnh trở lại. Cô đặt khăn xuống cười nói: “Phiền cho chú Tần quá. Buổi sáng cháu đã ăn sáng ở trại tạm giam rồi, cháu chưa thấy đói. Bây giờ cháu có thể đi gặp bác Mạnh rồi chứ ạ?”
Chú Tần nhẹ nhàng nói: “Cô có cần nghỉ ngơi một lát nữa không?”
Phùng Hy lắc đầu.
Cô theo sau chú Tần ra khỏi phòng Mạnh Thời, chú Tần dừng chân lại, đột nhiên nói: “Lão gia đang đợi cô ở thư phòng. Cô Phùng, bình thường lão gia thích nhất là bưng ấm trà Tử Sa của ông uống trà, và thích cả kinh Phật nữa. Tôi không vào nữa, gian phòng đằng trước kia kìa”.
“Chú Tần!”. Phùng Hy gọi, khẽ nói: “Cháu cảm ơn chú”.
Chú Tần nhìn cô cười, quay người đi ra.
Sự tiết lộ của ông ít nhiều cũng khiến Phùng Hy nhen lên một tia hy vọng. Có lẽ cha Mạnh Thời không phải là không đồng ý, chỉ là sốt ruột muốn gặp cô thì sao?
Cô bước vào thư phòng, dừng chân trước bình phong. Mạnh Thụy Thành đang viết chữ, Phùng Hy bước vào rõ ràng là làm phiền ông, chiếc bút trong tay khựng lại trên không.
Ông nhìn Phùng Hy, đặt bút lên giá gác bút, nói: “Vào đi.”
Phùng Hy vòng qua bình phong, nhìn liếc chữ trên bàn, hai chữ rất to: “Đại tự.”
“Hồi nhỏ cô có đạt giải thư pháp dành cho thiếu nhi của thành phố, hiện giờ cô còn luyện chữ không?”. Mạnh Thụy Thành nhớ rằng trong hồ sơ của Phùng Hy có ghi năng khiếu này, bèn lên tiếng hỏi.
Ông không nghĩ rằng Phùng Hy vẫn còn luyện chữ. Con trẻ thường được cha mẹ đưa đến các lớp năng khiếu để tập luyện, hồi đó giành được giải thư pháp dành cho thiếu nhi không có nghĩa rằng chữ của cô đẹp đến mức nào. Mạnh Thời giấu rất kỹ chuyện này. Anh nghĩ rằng giống như để một mỹ nhân ra mắt, không thổi phồng cái đẹp của mỹ nhân thì còn có thể khiến người khác bất ngờ; nếu ca ngợi quá sớm, mỹ nhân dù đẹp đến đâu cũng khó tránh bị người ta nhìn với ánh mắt săm soi.
Phùng Hy khiêm tốn trả lời: “Thỉnh thoảng cháu có viết ạ.”
Câu trả lời của cô vẫn khiến Mạnh Thụy Thành hơi bất ngờ. Nhớ đến sự ranh mãnh của Mạnh Thời, ông nghiêng đầu giấu đi nụ cười trên môi. Cậu con trai giấu kín những ưu điểm của Phùng Hy, mục đích là để tạo sự bất ngờ.
Phùng Hy vẫn có phần khác với trong ảnh. Trong ảnh Phùng Hy mắt ngân ngấn nước mắt, trông rất yếu đuối.Lúc này đây cô cả đêm không ngủ, ở trại tạm giam ba ngày, nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh. Cô bình tĩnh quan sát mọi thứ xung quanh, kể cả ông. Nói chuyện dù khiêm tốn đến đâu cũng không giấu nổi gây cho người ta một cảm giác giỏi giang, quyết đoán. Ông không biết rằng, khi bước vào làm việc Phùng Hy chính là như vậy, cô đã coi việc gặp mặt ông là một cuộc thử thách rồi.
Mạnh Thụy Thành lùi ra sau vài bước, nói: “Viết một chữ cho ta xem xem sao. Bức chữ này chỉ còn thiếu một chữ, bổ sung vào hộ ta.”
Câu đố này rất khó, Mạnh Thụy Thành thích thư pháp, viết chữ cỡ lớn là sở thích lớn nhất của ông, đương nh