Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng

Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng

Tác giả: Trang Trang

Ngày cập nhật: 02:49 22/12/2015

Lượt xem: 1341551

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1551 lượt.

ẹ cháu thất vọng và buồn về cháu như thế nào khi nhìn thấy những tấm ảnh này ở nhà anh ta hay không?”
“Đúng vậy, xin lỗi, ta đã sai, ta không ngờ rằng lại bị cha mẹ cô nhìn thấy. Ta thẳng thắn nói với cô là để xin cô tha lỗi cho ta, một người cha vì con trai mà phải phạm sai lầm.” Mạnh Thụy Thành bình thản nhìn cô, giọng rất thành khẩn.
Lời xin lỗi bất ngờ đã khiến Phùng Hy hả giận. Cô không hiểu tại sao Mạnh Thụy Thành lại xin lỗi.
“Ta làm sai thì ta chịu lỗi. Tuy nhiên, lại quay về chủ đề cũ, điều kiện gì để cô chịu buông tha cho nó?”
“Mạnh Thời đâu ạ? Cho dù có phải chia tay, cũng phải nói với nhau một câu chứ?’
“Năm xưa Phụ Minh Ý bỏ rơi cô cũng có nói câu nào đâu.”
Câu nói này như một mũi dao nhọn đâm vào tim Phùng Hy. Cô cảm thấy mệt mỏi, khó chịu, cảm giác bàng hoàng, chua xót sau khi Phụ Minh Ý cắt đứt liên lạc lại một lần nữa khiến cô cảm thấy quá đủ.
Một nỗi chán chường ập tới. Một mối tình rực rỡ hơn cả pháo hoa, nó nở rộ trên bầu trời đêm tối tăm nhất của cô và biến mất trên nền trời xanh thẳm của cô, không để lại dấu vết nào.
Không gọi điện thoại được cho anh, Mạnh Thời đã biến mất như vậy, thay vào đó là cha anh xuất đầu lộ diện nói chuyện điều kiện với cô, đề nghị cô từ bỏ anh.
Mạnh Thời ngại ngùng, không tiện mở lời ư, hay là vì anh cũng có nổi khổ khó nói.
Trái tim Phùng Hy đau nhói từng hồi. Cô cười nói: “Bác Mạnh, cháu là một người phụ nữ rất hiện thực, cảm ơn bác đã giúp cháu để cháu được thả. Nếu bác muốn cháu dùng việc rời xa Mạnh Thời để đổi lấy tự do cho cháu thì cháu không có gì để nói; nếu bác mong muốn cháu đưa ra lời hứa thì cháu có thể nói với bác rằng, cháu sẽ không bao giờ chủ động đi tìm anh ấy.”
Cô thật thông minh. Mạnh Thụy Thành không ngờ Phùng Hy lại nghĩ được thấu đáo như vậy. “Tại sao cô biết là ta đã giúp cô?”
“Nếu không phải như vậy thì làm sao chú Tần lại có thể đứng trước cửa đồn công an để đợi cháu ngay từ sáng sớm?” Cô lịch sự trả lời, cười và quay người đi ra. Sân vườn tĩnh mịch, sống mũi cô cay cay, giây phút này đây hai mí mắt bỗng dưng lại đỏ hoe.
Cô đã đấu tranh cho mình nhưng không thu được kết quả gì.Cô không bỏ cuộc, chỉ là vì cô không có đủ tư cách để đưa ra điều kiện.
Chú Tần đang đứng ngoài cửa, cau mày nhìn cô, dò hỏi: “Cô Phùng, lão gia không đồng ý à?”
Phùng Hy thử cố gắng cười, nhưng lại sợ không kìm chế được và bật khóc. Cô mím chặt môi nhìn chú Tần, không nói lời nào.
“Cô bỏ cuộc thế này có phải là rất không công bằng với cậu ấy không?”
Cô đang bỏ cuộc ư? Rõ ràng là cô không tìm được anh nữa.
Chú Tần có vẻ sốt ruột, cười ranh mãnh: “Cô có thể quay lại xin lão gia một lần nữa không? Có thể lần này sẽ được đấy!”
Phùng Hy ngây người ko hiểu. Chú Tần đẩy cô một cái, nói: “Bây giờ quay lại xin lão gia đi. Mau! Cô nhìn thấy không? Ông đang ngồi trong thư phòng đợi cô đấy!”
Cô bị đẩy bước loạng choạng, nhìn thấy ánh mắt chú Tần vừa tỏ vẻ khích lệ vừa có phần sốt sắng, bỗng dưng trong lòng cảm thấy ấm áp hơn. Nhưng cô lại nhớ đến những bức ảnh mà nhà họ Mạnh đã chụp và câu nói của Mạnh Thụy Thành, bản thân cô vừa nói không bao giờ chủ động đi tìm Mạnh Thời. Phùng Hy bướng bỉnh trả lời: “Chú Tần, cháu mệt rồi. Mạnh Thời tắt máy, anh ấy không muốn nói chuyện với cháu, chắc chắn là anh ấy có cái khó riêng của anh ấy. Cháu biết một gia đình như họ Mạnh rất khó chấp nhận cháu. Chưa đặt chân vào Nhà Gianh cháu còn có những mơ mộng hão huyền, vào đây rồi cháu đã phát hiện ra rằng, hoàn cảnh gia đình cách biệt quá lớn, cháu không dám leo cao. Cháu được bình an trở về, đã là may mắn lắm rồi. Chú Tần, cảm ơn chú. Không có Mạnh Thời, cháu vẫn có thể sống tốt.”
Cô khịt khịt mũi. Chú Tần định nói gì nhưng lại thôi, Phùng Hy coi như không nghe thấy, ngẩng đầu đi ra khỏi Nhà Gianh.
Cô bước đi rất nhanh, muốn sớm rời khỏi đoạn đường đi bộ này rồi bắt xe về nhà.
“Phùng Hy!”
Cô buột miệng, “Mạnh Thời!”
Vừa nói ra khỏi miệng, Phùng Hy liền dừng chân lại. Người đang bước về phía cô rõ ràng là Phụ Minh Ý. Anh theo đến Nhà Gianh để đợi cô ư?
Phụ Minh Ý đứng trước mặt cô, ánh mắt lộ rõ vẻ thấu hiểu và thương cảm. Anh không hỏi gì nhiều, nói dứt khoát với Phùng Hy: “Anh đưa em về nhà. Trên đường có chuyện muốn nói với em.”
Trên đường về cô không nói gì, ngồi đờ đẫn. Đến khu nhà ở, Phùng Hy lắc đầu: “Đừng đưa em vào trong nữa, em muốn yên tĩnh một lát.”
“Em nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngủ dậy đến công ty làm nhé. Việc thực hiện hợp đồng của Cừ Giang không thể thiếu được em.”
Nghe đến mấy chữ “hợp đồng của Cừ Giang”, Phùng Hy cười một cách giễu cợt: “Thực sự là coi như không có chuyện gì xảy ra thật ư? Vương Thiết đâu? Giang Du San đâu? Không phải đã tìm đủ mọi cách định hãm hại em đó sao?”
“Vương Thiết được điều lên công ty Tây Bắc làm tổng giám đốc rồi. Giang Thị xuất hàng để xảy ra lỗi, đã hòa giải được với công ty, không lấy khoản tiền bồi thường một triệu không trăm hai mươi nghìn nhân dân tệ nữa, tiếp tục thực hiện hợp đồng cung cấp hàng. Hy Hy, tất cả đã qua rồi.” Phụ Minh Ý nhẹ nhàng giải