
Tướng Công Viết Giấy Từ Hôn Đi
Tác giả: Trang Trang
Ngày cập nhật: 02:49 22/12/2015
Lượt xem: 1341531
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1531 lượt.
thích.
Phùng Hy cười lớn: “Em chịu để anh đưa về là vì muốn nói lời cảm ơn với anh. Nghe nói anh đã giúp một việc lớn để em không bị chịu tội oan! Em bị giam ba ngày, ba ngày này đối với các anh một thoáng là qua ngay, nhưng đối với em lại là khắc cốt ghi tâm. Nhà họ Giang hãm hại em, bỏ hai mươi nghìn USD vào giữa hộp đựng trà là giả hay sao? Tối qua em bị hỏi cung suốt đêm là giả hay sao? Cha mẹ em tức bỏ về vì đám ảnh đó là giả hay sao? Sóng gió đã trôi qua, hợp đồng tiếp tục thực hiện, các anh phải xem xét đến lợi ích và quyền lực, coi như không có chuyện gì xảy ra. Còn em thì sao? Để em tiếp tục thực hiện hợp đồng của Cừ Giang, để em tiếp tục tay bắt mặt mừng với những người muốn hãm hại em, hợp tác vui vẻ? Không thể! Phụ Minh Ý, dù hiện thực đến đâu em cũng sẽ không bao giờ sống một cách hèn mạt nữa! Em không làm nữa! Em không cần công việc này!”
Phụ Minh Ý nhanh tay túm chặt lấy cánh tay cô nói: “Hy Hy, em từ chức cũng được. Anh đã từng nói, anh sẽ chuyển số cổ phần tương ứng sang tên em!”
Phùng Hy cười lắc đầu: “Con người ta không thể ngay cả lòng tự trọng mà cũng không cần. Em không cần! Cho dù có phải bắt đầu lại từ đầu cũng không sao. Em không còn muốn dính dáng gì với công ty nữa. Ngày mai em sẽ đến công ty làm thủ tục từ chức!”
Phụ Minh Ý nhìn cô bằng ánh mắt chân thành nói: “Hy Hy, hiện giờ em rất mệt, anh định chưa nói. Anh chuẩn bị về Bắc Kinh rồi. Nếu gia đình họ Mạnh không đồng ý cho em và Mạnh Thời yêu nhau thì em có muốn cùng anh rời chốn này không? Tám năm trước anh đã để vuột mất cơ hội, giờ đây, em có thể cho anh một cơ hội hay không?”
Phùng Hy sững người, chủ đề câu chuyện thay đổi quá nhanh, cả đêm cô không ngủ, ba ngày căng thẳng, mệt đến mức đầu óc muốn nổ tung. Tại sao Phụ Minh Ý lại đưa ra lời đề nghị trong lúc này? “Đừng thương hại em nữa, em không hề đáng thương. Con người ta không phải chỉ yêu một người trong suốt cuộc đời mình. Cho dù là phải kết thúc cuộc tình một lần nữa, nhưng em cũng sẽ không kết thúc sinh mạng của mình đâu. Em vẫn sẽ tìm việc để sống, vẫn sẽ nỗ lực để được sống tốt hơn!”
“Hy Hy, không phải anh thương hại em. Anh không hề quên em, chưa bao giờ quên em. Em về nhà ngủ một giấc và suy nghĩ đi nhé. Chúng ta đã trải qua quá nhiều chuyện, tại sao lại không thể bắt đầu lại từ đầu? Anh biết hiện giờ người em yêu là Mạnh Thời, hiện giờ đưa ra lời đề nghị này cũng là hơi vội. Nhưng anh rất thật lòng.”
Phùng Hy thở dài nói: “Đừng nói nữa. Em mệt rồi, em phải về ngủ một giấc đã.”
Anh nhìn cô, dịu dàng nói: “Em về đi, ngủ một giấc ngon nhé. Không được tắt máy đâu đấy, nếu không anh sẽ đứng ở đây không về đâu.”
Giọng anh ngang ngược như là người gần gũi nhất với cô, nhưng Phùng Hy biết, không phải nữa, mãi mãi không phải.
Cô bước vào khu chung cư, bước chân hơi khựng lại. Cô đã chuyển đến nhà Mạnh Thời. Phòng cô bừa bộn ngổn ngang, giường cũng trống không.
Cô nhìn lên tòa nhà Mạnh Thời ngần ngừ một lát, đằng nào anh cũng không có nhà, có chỗ để tắm nước nóng và ngủ một giấc là được rồi.
Cô mở cửa, căn phòng trống vắng toát lên một vẻ u buồn. Phùng Hy tự nói với mình rằng, cô cần đi ngủ. Cô tắm rất thoải mái, sấy đầu khô rồi quay ra ngủ.
Ban đêm, cô mơ màng nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, bèn thì thào gọi: “Mạnh Thời!” Bất chợt tỉnh dậy. Bên cạnh không có người, không có sự ấm áp của Mạnh Thời. Cô lấy điện thoại gọi cho anh, điện thoại báo hiệu đối phương đã tắt máy. Cô thẫn thờ ngồi trên giường, đột nhiên nhảy lên, bước đến bàn học mài mực.
Tiếng mài mực kích thích thần kinh tê liệt của cô.
Gió thổi tung rèm cửa ùa vào phòng.
Phùng Hy cầm bút lên. Cô nhớ đến cảnh lần đầu tiên Mạnh Thời đưa bút viết ở nhà cô. Cô mài mực, lén nhìn nghiêng anh. Gương mặt khôi ngô, tuấn tú.
“Bích đào thiên thượng tài hòa lộ, bất thị phàm hoa sổ. Loạn sơn thâm xứ thủy vinh hồi, khả tích nhất chi như họa.”
Cô không viết câu cuối cùng “Vi thùy khai” (Hoa nở vì ai), thở dài trong lòng, tiếc cho tình yêu của Mạnh Thời và cô.
“Mạnh Thời, tại sao anh không mở máy? Anh không có đủ can đảm để nói lời tạm biệt với em ư?” Cô thầm thì hỏi, bao nỗi ấm ức, sợ hãi, căng thẳng, xót xa trong mấy ngày qua trào dâng trong lòng.
Phùng Hy bật tất cả các bóng đèn trong nhà lên. Cô nhớ đến lần đầu tiên đến nhà Mạnh Thời ăn cơm, cô ngượng ngùng giấu rau chân vịt dưới đáy bát; nhớ đến những mâu thuẫn khi quay về Tiểu Nam Sơn, đứng đợi anh bên xe anh; nhớ đến trong suối nước lạnh cóng, Mạnh Thời nói anh yêu sự cảm động của cô.
Ngón tay dính một ít bụi, chút bụi đó như làm bẩn tay cô khiến cô rất khó chịu. Phùng Hy vội cầm giẻ lau, lau đồ đạc và sàn nhà.
Cô lau như một cái máy, trong đầu chỉ nghĩ về những hình ảnh khi còn đang ở bên Mạnh Thời. Trái tim trống trải rất khó chịu, cô không biết phải dùng cái gì mới có thể lấp đầy cảm giác cô đơn trống vắng này. Lý trí ban ngày đã không cánh mà bay. Phùng Hy vứt giẻ lau xuống, ngồi trên sàn nhà gục đầu xuống gối, đầu óc cảm thấy rối bời.
Có thật là cầu xin cha anh sẽ được ư? Phùng Hy không biết. Như