
Tác giả: Tô Hành Nhạc
Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015
Lượt xem: 134277
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/277 lượt.
ấy nàng đang theo người ta học tỉa hoa; buổi tối đứng dưới tàng cây phát ngốc, quay đầu lại lại thấy nàng đang leo lên cây lấy con diều giúp nha hoàn khác… Ai nói xem, một tiểu nha hoàn trèo cao như vậy làm gì? Không phải chỉ là một con diều thôi sao, về phòng làm lại một cái khác không được sao, trèo cao như vậy, chẳng may ngã xuống thì làm thế nào?
Hắn vừa mới nghĩ như vậy xong, ngay sau đó liền phát hiện tiểu nha hoàn kia quả nhiên đã trượt chân ngã xuống.
“Đúng thế, đúng thế, Bắc Đẩu tiên sinh không khác gì quỷ hết, mỗi lần nhìn thấy hắn, muội đều run hết cả người, hắn không nói lời nào thì không sao, vừa nói ra thì đúng là hù chết người!”
“Muội cũng thế, nhưng mà điều khiến muội thấy lạ là tại sao Bắc Đẩu tiên sinh lại nghe lời lấy giúp tỷ con diều kia xuống?”
“Ừm… hành động của Bắc Đẩu tiên sinh thật sự rất kỳ lạ, không giống với ngài ấy chút nào. Trước kia, ngay cả đối mặt cũng không thèm nhìn chúng ta lấy một cái, chứ nói gì đến việc giúp chúng ta.”
Lúc những nha hoàn kia bắt đầu líu ríu nói chuyện, hắn liền thả chậm bước chân, dựng lỗ tai lên. Thì ra tiểu nha hoàn kia tên là Tiểu Tư, nhưng mà không biết nàng sẽ đáp lại như thế nào đây?
Hắn chờ đợi nửa ngày, rốt cuộc cũng nghe được thanh âm quen thuộc vang lên.
“À… chắc là hôm nay Bắc Đẩu tiên sinh uống lộn thuốc.”
Uống lộn thuốc…
… Uống lộn thuốc…
Hắn lảo đảo một cái, suýt nữa thì ngã xuống đất. Bất quá sau khi về phòng, suy nghĩ lại quả thật là có khả năng hắn đã uống lộn thuốc thật, nếu không thì tại sao lại làm ra chuyện kỳ quái như vậy đây?
Về sau nữa, gã sai vặt chuyên hầu hạ hắn phải về quê chăm nương ốm, Bùi Cẩn để cho hắn chọn một người khác đến giúp việc, sau đó ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại chỉ ngón tay về phía Tiểu Tư đang đi ngang qua.
“Chọn nàng đi.” Hắn nói
“Nô tỳ chỉ là đi ngang qua thôi.” Nàng vẻ mặt mờ mịt, đã trả lời hắn như vậy.
Hắn nhớ lúc ấy Vương gia cũng rất kinh ngạc, “Bắc Đẩu, không phải là ngươi chỉ nhầm chứ?”
Hắn suy nghĩ một lát mới đáp, “Tay của nàng rất ổn, người lại trấn tĩnh, cũng tiện giúp ta một số việc.”
Kết quả là, nha hoàn tên Tiểu Tư đó liền chuyển đến viện của hắn, Nhưng trước kia hắn quen ở một mình, gã sai vặt trước đó đều bị đuổi ra bên ngoài, hôm nay ngẩng đầu cúi đầu đều nhìn thấy người khác, hắn có cảm giác như lãnh địa của mình bị xâm phạm, muốn đuổi nha đầu kia ra ngoài, nhưng lại cảm thấy không cần thiết phải làm thế.
Hơn nữa, bộ dáng của nàng cũng khá đẹp mắt.
Bắc Đẩu buông thảo dược trong tay xuống, nâng mí mắt lên nhìn Tiểu Tư đang đứng trước tủ thuốc phân biệt dược liệu. Hắn vốn chỉ muốn liếc mắt nhìn mà thôi nhưng nhìn rồi, lại không muốn rời đi nữa.
Váy áo màu xanh lam, thêu hoa nhỏ, nhìn qua thanh lệ, thoải mái, bởi vì tủ thuốc khá cao, nàng đứng trên thang nhưng vẫn phải nhón chân lên mới với tới. Chính vì thế mà hai cánh tay trắng nõn của nàng liền lộ ra ngoài, hơn nữa, còn có cả một bên hông cũng lộ ra một đoạn. Bắc Đẩu lập tức nhìn chằm chằm vào cái đoạn kia, trái tim đập rầm rầm trong ngực.
Kỳ quái!! Sao tim hắn lại đập nhanh như vậy chứ?
“Bắc Đẩu tiên sinh? Tuyết Liên để ở đâu vậy, nô tỳ không tìm thấy.”
Tiểu Tư đột nhiên quay đầu lại khiến Bắc Đẩu hoảng hốt. Hắn giống như đang ăn trộm bị người khác bắt được, ngây ra một lúc mới đỏ tai, trả lời, “Hàng thứ bảy, ngăn tủ thứ ba.”
“Vâng.” Tiểu Tư gật đầu, tiếp tục tìm kiếm, chốc lát sau lại quay đầu lại hỏi, “Bắc Đẩu tiên sinh, ngài mua y phục mới rồi à?”
Bắc Đẩu nhìn áo bào màu xanh nâu trên người, hắng giọng, “Ừ.”
Tiểu Tư nghiêng đầu suy nghĩ, trịnh trọng nói, “Ngài không hợp với màu này, mặc vào trông y như ông già. Ừm.. da của ngài rất trắng, mặc màu lam hoặc xám tro thì hợp hơn. Này… giống như màu ống tay áo của nô ty này.”
“…” Bắc Đẩu lập tức suy nghĩ, hiện tại bảo ông chủ Tô may gấp thêm mười bộ y phục màu lam và xám tro liệu có kịp không nhỉ?
Bắc Đẩu vẫn đang âm thầm cân nhắc, đột nhiên nghe được một tiếng “A”, ngẩng đầu nhìn lên đã thấy một chân Tiểu Tư trượt khỏi thang, cái thang lay động như sắp đổ. Sau đó Bắc Đẩu chỉ cảm thấy đầu óc nóng lên một cái, lập tức xông tới.
Ôn hương nhuyễn ngọc lại nằm trong lòng.
Này.. trơn mượt ở đầu ngón tay là cái gì vậy?
Bắc Đẩu nhìn nhìn, phát hiện tay của mình đang ôm đoạn hông bị lộ ra của Tiểu Tư. Khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ hồng từ cổ đến tai.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền tới một giọng nói, “Ai nha nha, ta không nhìn thấy gì hết! Ta thật sự không nhìn thấy gì hết!”
Bắc Đẩu liếc mắt nhìn Bùi Cẩn đang kêu to ngoài cửa, lập tức muốn phát điên. Ngươi che thì che luôn đi, lộ ra một lỗ lớn như vậy làm gì! Ngón tay xòe ra thì thôi đi, con mắt ngươi trừng to như vậy để làm gì?!
Đến khi nhìn thấy Nhan Thế Ninh đang đứng sau lưng Bùi Cẩn cười quỷ dị, Bắc Đẩu lập tức buông Tiểu Tư xuống, tránh ra xa.
“Ha ha ha, ái phi, có người phát xuân a!!” Bùi Cẩn quay đầu nói với Nhan Thế Ninh.
Nhan Thế Ninh khẽ mỉm cười, “Phu quân nói đúng lắm, theo lý mà nói, Bắc Đẩu tiên sinh cũng đến tuổi lấy