
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Ngày cập nhật: 03:05 22/12/2015
Lượt xem: 134739
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/739 lượt.
là “Mai Siêu Phong” cũng đủ thấy tác phong làm việc của chị ta nham hiểm, cay độc như thế nào rồi.
Thấy cô gần trưa mới tới công ty, sắc mặt của Trưởng phòng Mai sa sầm, trước mặt sếp tổng lại không dám tỏ thái độ, chỉ trừng trừng nhìn cô như muốn lột da, ăn tươi nuốt sống cô khi ra khỏi thang máy, khiến cô thấy sống lưng lạnh toát, thực sự lo rằng Trưởng phòng Mai trong lúc nổi cơn thịnh nộ sẽ bắt cô dọn đồ cuống xéo.
Cô liếc nhìn Lâm Quân Dật đang đứng bên cạnh với thái độ làm việc rất công minh, vốn dĩ không trông mong gì anh sẽ nói đỡ cho cô, ai ngờ anh mỉm cười nhìn đôi mắt thâm quầng của cô, với giọng dịu dàng và thân thiết vô cùng, nói: “Chẳng phải tôi đã bảo cô cứ ở nhà nghỉ ngơi rồi sao, hôm nay không cần phải đi làm!”
Lời vừa nói ra, bầu không khí trong thang máy lập tức thay đổi.
Trường phòng Mai khẽ nhíu mày, trầm tư suy nghĩ.
Tiểu Úc lập tức khẽ lau mồ hôi, tỏ vẻ là một người hết lòng vì công việc. “Tổng giám đốc Lâm, tôi không sao đâu. Hôm nay còn có một bản báo cáo cần phải làm, rất gấp ạ!”
“Ừm, vậy làm xong thì về nhà nghỉ ngơi đi nhé!”
“Dạ… Vâng ạ, cảm ơn Tổng giám đốc Lâm.”
Cảm giác khó xử bao trùm bầu không khí.
Cho tới khi thang máy dừng lại ở tầng thứ mười sáu, bầu không khí khó xử đó vẫn chưa hết.
Cửa thang máy mở ra, mọi người lần lượt đi ra, Lâm Quân Dật cố tình đi ra sau cùng, thì thầm chỉ vừa đủ để hai người họ có thể nghe thấy: “Cậu ta không sao chứ?”
“Không chết được…” Nhắc tới ai đó, cô lại thấy bực bội.
Lầm Quân Dật nhếch miệng cười: “Cả đêm qua không ngủ phải không? Cậu ta uống rượu xong toàn thế, bản thân không ngủ được, cũng tuyệt đối không cho người khác ngủ..”
Hừ, sao anh không nói sớm chứ?
Action 3
Quen Âu Dương Y Phàm lâu như vậy nhưng cô chưa từng nhìn thấy anh thực sự say rượu bao giờ, hôm qua coi như đã được lĩnh giáo.
Anh uống rượu say rồi thật rất biết hành hạ người khác. Nửa đêm canh ba quay về nhà, còn đòi ăn cơm, lại nhất định đòi ăn sườn xào chua ngọt. Thấy anh đã uống say, cô quyết định không thèm so đo, tính toán với anh, miễn cưỡng thỏa mãn yêu cầu của anh. Ai ngờ ăn no, anh lại đòi uống cà phê, lại còn đòi uống Latte xay tại chỗ nữa.
Cô suýt thì ngủ gật bên cạnh máy pha cà phê.
Đến khi anh mãn nguyện, cầm cốc cà phê thơm nức, cô vừa trèo lên giường, anh lại ngơ ngác nhìn cô, hỏi: “Cô là ai, sao lại ngủ trên giường của tôi?”
Cô nghiến răng ken két, ban nãy khi bắt cô nấu cơm, sao anh không hỏi? Khi muốn uống cà phê xay tại chỗ, sao anh không hỏi?
Cô không thèm để ý tới anh, nhưng anh cứ lằng nhằng mãi không thôi, khiến cô không sao ngủ nổi, không có cách nào khác, cô đành phải giải thích cô là Quan Tiểu Úc, hiện đang là vị hôn thê của anh.
Vậy mà anh ta lại nói, không nhớ là mình có vị hôn thê, cũng không nhớ cái tên Quan Tiểu Úc nào cả.
Cô không còn cách nào khác, bắt đầu kể cho anh nghe về tình sử yêu đương của bọn họ. Từ lúc gặp gỡ cho tới lúc đến Nhật Bản du lịch. Trong lúc kể nếu có chỗ nào cô chỉ nói qua loa, mơ hồ, anh đều hỏi cho rõ ngọn ngành, bắt cô phải miêu tả rõ ràng từng chi tiết.
Cô kiên nhẫn kể xong thì trời đã gần sáng, cô ngáp dài, hỏi: “Giờ thì anh đã biết em là ai rồi phải không?”
Gã say rượu đó cuối cùng cũng gật đầu.
Cô cảm ơn trời cảm ơn đất, cứ tưởng cuối cùng có thể ngủ được rồi thì anh đột nhiên cười phá lên, cười còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời buổi sớm. “Không ngờ em nhớ rõ đến như vậy… Ừm, nhất định là em rất yêu anh…”
Cô tức điên người, lao vào định cắn anh, kết quả bị anh tấn công lại, cô đương nhiên là thất bại tả tơi, bị anh công thành đoạt đất thành công…
Action 4
Tiểu Úc mang nỗi bi phẫn trong lòng bước vào phòng làm việc, vừa ngồi xuống, đồng nghiệp Lý Nham đã vội vã lao tới, nét mặt đầy lo lắng: “Tiểu Úc, Mai Siêu Phong sáng ngày ra đã tới tìm em đòi bản báo cáo đấy, thấy em chưa tới, trong cuộc họp cũng không thấy xuất hiện, sắc mặt chị ta sa sầm. Lần này thì em chết chắc rồi!”
Nói rồi, anh ta bĩu môi hướng về phòng làm việc của trưởng phòng Tài vụ.
“Không sao, cùng lắm chỉ bị tàn phế thôi, muốn chết đâu có dễ như vậy chứ!” Cô tỏ vẻ bình tĩnh.
Nhớ lại lúc đầu, Âu Dương Y Phàm bỏ cô vào trong công ty này mục đích chính là muốn cô được rèn luyện nên không công khai mối quan hệ của họ, Lâm Quân Dật cũng chưa từng tỏ ra quan tâm đặc biệt tới cô. Vì thế trong phòng Tài vụ, mọi người đều coi cô như người mới tha hồ sai bảo. Trưởng phòng trước còn công nhận năng lực làm việc của cô, đối với cô cũng không đến nỗi nào, nhưng cái bà Trưởng phòng Mai vừa đến này, không biết cô đã làm sai điều gì, chị ta luôn thấy cô chướng tai gai mắt, liên tục bắt cô ở lại làm thêm giờ,
Cô soi gương nhìn mình rất nhiều lần nhưng không phát hiện ra mình có chỗ nào đáng ghét, lẽ nào đúng như cái gã Lý Nham kia nói: “Em suốt ngày đeo “quả trứng bồ câu” này trên tay, làm gì có bà cô già nào không thấy nhức mắt chứ?”
Cô nhìn ngón tay mà thầm oán hận, đều tại cái tên Âu Dương Y Phàm không biết khiêm nhường đó, ngay đến mua nhẫn kim cương cũng phải hoành trà