Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tà Áo Học Sinh

Tà Áo Học Sinh

Tác giả: Nhiêu Tuyết Mạn

Ngày cập nhật: 02:54 22/12/2015

Lượt xem: 134958

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/958 lượt.

gười giúp việc đang thu dọn tàn cục. Trên bèn vẫn còn một tấm ảnh của Đinh Đinh, cậu đang đứng giữa đám bồ câu trắng, miệng cười tươi rói.
Chị La nói: “Ông Đơn trước khi đi có dặn tôi, nếu cô đến, thì nói với cô, nhất định phải chăm chỉ học hành, thi đỗ vào đại học, còn những chuyện khác thì đừng suy nghĩ nhiều.”
“Tại sao chú ấy không tự mình nói trực tiếp với tôi?” Y Lam hỏi, nước mắt lưng tròng.
“Ông ấy không muốn gây thêm phiền phức cho cô.” Chị La nói, “Ông Đơn luôn là một người như vậy.”
Y Lam từ từ khuỵu gối xuống giữa căn phòng rộng trống không của Đơn Lập Vĩ, lúc đó hình như cũng là mùa thu, cái lạnh thấu vào tận xương tủy, nỗi hận thấu vào tận xương tủy, Y Lam thực sự không thể nào hiểu nổi, tại sao, tại sao ngay cả một lời chào tạm biệt cũng không có.
Khi Y Lam rời khỏi đó, chị La gọi giật cô lại, nói: “Phải rồi, ông Đơn không đổi số di động đâu, dù đi đến đâu, ông ấy vẫn dùng số đó.”
“Vâng.” Y Lam nói.
Khi Y Lam bước ra từ nhà Đơn Lập Vĩ, Y Lam nhìn thấy một phóng viên nữ đang chụp ảnh, cô đi đến đó, giật lấy máy ảnh của cô ta, “Uỳnh” một tiếng, chiếc máy ảnh rơi xuống đất, sau đó bình tĩnh nói với cô phóng viên đang sợ xanh mặt đó: “Máy ảnh bao nhiêu tiền, đem hóa đơn đến, tôi thanh toán cho!”
Nói xong, Y Lam hùng dũng bước đi.
Nhưng cô phóng viên đó không thấy đến tìm Y Lam.
sự việc cuối cùng cũng yên bình trở lại, bởi mọi người cũng đã có những mối quan tâm mới. Nhưng đối với Y Lam, đây là vết thương cả đồi không bao giờ lành được.
vết thương mà mới 17 tuổi cô đã phải một mình gánh chịu. Chắc đến tận năm 70 tuổi vẫn sẽ khắc cốt ghi tâm.
“Tôi không tin.” Bo Quách cầm lấy tờ báo, đứng trước cửa trường học chặn Y Lam, nói: “Em hãy nói với tôi, việc này là thật hay giả?”
“Là thật đấy!” Y Lam lạnh lùng đáp.
“Tôi đã quyết định sau khi tốt nghiệp sẽ đến Tây Tạng dạy học,” anh nói, “Trừ phi, em muốn tôi ở lại.”
“Việc của anh thì anh tự quyết định lấy chứ. Xin lỗi, em phải vào học đây.” Y Lam lại quay người trở vào trường, đi một lúc lâu, cô quay đầu lại nhìn, thấy anh vẫn đứng nguyên chỗ cũ, chẳng nhúc nhích gì.
Minh Minh đứng trước cửa lớp, thấy Y Lam đang tiến lại gần, nói một câu: “Con người cậu, đúng là không có tim.”
đến năm lớp 12, Y Lam lao vào học. Ánh mắt của mọi người, ánh mắt của Minh Minh, cô đều không có thời gian để mà để ý đến, cô chỉ chú ý đến việc học mà thôi. Đôi khi, cô học quên đến tận ba giờ sáng, trong đầu bỗng hiện lên số điện thoại đó. Con người đúng là rất buồn cười, cứ cố gắng quên một thứ gì đó, thì đồng thời cũng lại cố hết sức ghi nhớ nó.
Y Lam không hề nói dối Bo Quách, có những thứ, đến tận khi Đơn Lập Vĩ đi khỏi, Y Lam mới chợt nhận ra, đó chính là sự thật. Cô rất muốn biết, liệu anh có quan tâm đến cô nữa hay không. Điều này dường như đã trở thành một câu đố có sức cám dỗ rất lớn, trong khoảng thời gian ba trăm sáu mươi lăm ngày và thậm chí còn dài hơn nữa, tất cả những cố gắng và sự kiên trì của cô chỉ là để chờ đợi đến thời khắc khi câu đó có được lời giải đáo rõ ràng.
rốt cuộc là anh ấy có còn quan tâm đến mình hay không?
thực ra, chỉ cần có được đáp án là cô đã mãn nguyện lắm rồi.
Nhưng, có thể cái thời khắc đó không bao giờ đến.
Cái lạnh của tiết thu ngày càng rõ rệt, khi chưa kịp chuẩn bị gì cả, đã phải khoác lên mình chiếc áo rét mới tránh được cái lạnh. Y Lam đứng dưới trời thu của Bắc Kinh, ngắm nhìn chiếc lá cuối cùng bị gió thổi bay đi, cô bắt đầu thấy sợ khi phải sắp bước vào mùa đông – cái mùa buốt lạnh mà cô căm ghét nhất.
Đồng Tiểu Lạc gửi tin nhắn cho Y Lam: “Mẹ cậu sắp về rồi, đi chuyến tàu 7 giờ sáng mai, cậu có đến tiễn không?”
“Có.” Bởi không phải là cuối tuần, khách trong quán bar cũng không đông. Y Lam trốn trong quầy, trả lời tin nhắn cho Đồng Tiểu Lạc. Qua vài ngày, Y Lam đã gửi tin nhắn rất thành thạo rồi, nhưng cô vẫn thích gửi tin nhắn ngắn gọn chĩ mỗi hai chữ thôi.
Khi vừa gửi tin nhắn đi, thì có một người khách tiến đến, gõ tay lên quầy, nói với Y Lam: “Cho tôi một bình Cognac!”
Y Lam ngẩng đầu lên, kinh ngạc phát hiện ra, là Diệp My.
Y Lam làm theo lời yêu cầu của cô ấy, đem rượu đến rót, đẩy đến trước mặt cô ấy. Cô ấy nói: “Lấy thêm một cốc nữa nào, rót đầy vào.”
Y Lam làm theo, cô ấy nâng cốc lên và nói: “Cạn ly!”
Y Lam mở to đôi mắt, nhìn Diệp My, không hiểu cô ấy có ý gì.
“Lam Lam, không Tiểu Tam Nhi, cạn ly!” Diệp My nói.
Tim Y Lam đập loạn xạ, nước mắt chỉ chực trào ra, không ngờ chị ấy vẫn còn nhớ mình! Thật không ngờ!
Diệp My nói: “Chị đã đến đây ba hôm liền, nhưng đều không thấy em.”
“Không phải ngày nào em cũng đi làm ở đây.” Y Lam nói.
Diệp My rút chiếc vòng tay từ trong xắc tay ra, nói: “Đây không phải là một chiếc vòng bình thường đâu. Năm đó, khi chị đến Tây Tạng, chị đã mất rất nhiều công sức mới mua được chiếc vòng này từ một người Tây Tạng. Nghe nói, chiếc vòng này có thể giúp người đeo nó, gặp xung hóa lành, chỉ có một chiếc vòng tay này thôi, cho nên, chị sẽ nhớ mãi, không bao giờ quên.”
“Nhưng…” Y Lam nói, “Chị sao b