Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tà Áo Học Sinh

Tà Áo Học Sinh

Tác giả: Nhiêu Tuyết Mạn

Ngày cập nhật: 02:54 22/12/2015

Lượt xem: 134954

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/954 lượt.

ng minh không bao giờ bỏ qua bất cứ cơ hội này bày ra trước mắt mình cả. Em nói xem có phải không?”
“Việc này… cũng được ạ.” Y Lam đành phải nhận lấy cuốn kịch bản. Suốt cả buổi tối, Y Lam đều nằm bò ra trên giường để đọc cuốn kịch bản Diệp My đưa cho, khi kí túc xá đến giờ tắt đèn, cô lấy đèn pinra soi để đọc tiếp. Không thể phủ nhận được rằng, đây là một câu chuyện rất cảm động, câu chuyện kể về sự trưởng thành của cô bé mồ côi. Cô bé Lam Lam kiên cường đến từ nông thôn, lúc 5 tuổi cô đã bị mồ côi cả cha lẫn mẹ và được đưa đến cô nhi viện. Sau đó, cô bé đó được nhận nuôi và trở thành người thành phố, nhận được nền giáo dục tốt. Năm cô 17 tuổi, trong một cơ hội ngẫu nhiên, cô đã đóng vai chính trong một bộ phim điện ảnh, đồng thời trở thành ngôi sao mới của mọi người. Thế nhưng, cô gái đó lại bị mờ mắt trước danh lợi nên đã đánh mất mình, làm tổn thương đến tất cả những người luôn yêu thương cô, cũng đánh mất luôn niềm hạnh phúc mà các cô thiếu nữ đều có.
Tên truyện là”: Tà áo học sinh.
Y Lam đọc xong kịch bản đó không biết là mấy giờ đêm, nước mắt đầm đìa khắp mặt, cô co người vào trong chăn, răng cắn chặt môi, không để cho những tiếng nghẹn nấc trào ra trong đem tối tĩnh mịch.
Cuối cùng cô cũng đã hiểu, vì sao Trình Phàm nhất định yêu cầu cô đóng bộ phim này.
Trình Phàm thực sự là người rất thông minh. Diệp My cũng vậy. Vai diễn này chắc chắn là để dành cho cô.
Sáng sớm hôm sau, Trình Phàm đã gọi điện tới, Y Lam chỉ nói đúng một câu: “Cháu nghĩ, cháu có thể thử xem.”
“Tốt lắm.” Trình Phàm nói, “Cháu hãy xin nghỉ những công việc hiện thời đi, tối nay chú sẽ đến đón cháu đi quay thử.”
1.Loại sữa chua đóng trong hình hoặc chai, rót uống như sữa tươi, ở nhà hàng ăn Trung Quốc, thường uống trước hoặc cùng trong bữa ăn.
2. Ở Trung Quốc, những nhà hàng khá sang trọng thường chia thành từng phòng tùy theo độ lớn nhỏ đề khách lựa chọn.



Mùa đông đến rồi, anh ấy cũng đến
Mùa đông đến rồi. Mùa đông là mùa Y Lam ghét nhất. Mùa đông của Bắc Kinh chỉ có cái rét lạnh buốt.
Y Lam bắt đầu chính thức tham gia vào tổ diễn phim, cô phải bỏ rất nhiều tiết học ở trường. Có đôi khi cô đang đi trong trường thì có người chỉ về phía cô và nói: “Đó chính là Y Lam, Chương Tử Di thứ hai đấy.” Y Lam chẳng muốn thành thứ hai gì cả, sự thực thì chỉ mấy hôm sau, Y Lam đã thấy hối hận rồi. Bởi cô phát hiện ra cô không biết nên làm gì khi đứng trước ống kinh máy quay.
Cô sợ ống kính máy quay.
Đó là di chứng năm cô 17 tuổi để lại.
“Em sao thế?” Diệp My hỏi.
“Em đau đầu.” Y Lam nói trong hoảng loạn: “Em muốn đi về.”
“Còn phải gặp phóng viên nữa.” Diệp My nói, “Đạo diễn Trình đã sắp xếp cho em cả rồi, những phóng viên hôm nay đều là những người nổi tiếng, những vấn đề đó em phải chuẩn bị trước đi, đừng có để xảy ra sai sót gì đấy.”
“Em về thật đây.” Y Lam vùng ra khỏi Diệp My, vội vã đi ra ngoài, nói: “Chị không cần tiễn em đâu, em tự bắt taxi được.”
“Y Lam!” Diệp My đuổi theo và kéo cô lại, “Em có thể đừng trẻ con thế được không?”
Y Lam tức giận nói: “Đạo diễn Trình đã hứa với em, nếu em không muốn phỏng vấn thì thôi, các người không thể nói lời mà không giữ lời!”
“Em ở đây đợi chị.” Diệp My nói, “Để chị đi hỏi Trình Phàm, xem anh ấy có đồng ý cho em về nhà không.”
“Vâng.” Y Lam nói, “Em đợi chị ở cửa.”
Diệp My đi vào tìm Trình Phàm, Y Lam đi ra cổng đợi xe, thực ra cho dù Trình Phàm có đồng ý hay không, Y Lam biết mình chắc chắn sẽ đi, bất luận thế nào, cô cũng không thể ở lại đây được.
Năm phút trôi qua, Diệp My vẫn chưa ra.
Gió lạnh thổi táp vào mặt Y Lam đau rát, người phục vụ khách sạn hỏi Y Lam: “Cô có cần gọi xe không?”
“Tôi cần.” Y Lam nói.
Đang nói thì một chiếc xe màu đen dừng lại trước mắt Y Lam, cửa sổ xe được kéo xuống, người ngồi trong xe mở cửa xe ra giúp cô, nói: “Lên xe nào.” Y Lam đứng im. Thời gian như quay ngược trở lại năm cô 17 tuổi, Y Lam mặc chiếc váy màu trắng đi ra khỏi khu đó, xe của anh từ đăng sau lặng lẽ đi theo, sau đó anh nói: “Lên xe đi, tôi đưa cháu đến bệnh viện.”
Đó là mùa hè năm cô 17 tuổi. Ngày hè cô mặc bộ quần áo đồng phục màu đen không bao giờ trở lại.
Y Lam lúc này mới có phản ứng, vội vàng ngồi vào trong xe, xe bắt đầu chạy. Vừa đi ra khỏi khách sạn là xe bắt đầu lao nhanh trên đường vành đai 4, không biết anh sẽ đưa cô đi đâu, Y Lam không cần hỏi.
Một lúc lâu sau, anh hỏi Y Lam: “Tốt cả chứ?” Chính ba từ này đã làm cho nước mắt Y Lam lã chã rơi xuống, không thể dừng lại được. Anh lấy khăn ăn đưa cho cô, dịu dàng nói: “Vừa gặp tôi đã khóc rồi, chẳng nể tôi chút nào sao?”
Y Lam vẫn chỉ khóc.
Không biết đã bao lâu, cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại ở ngoại ô, trời đã tối, những bóng đèn ở đằng xa bắt đầu sáng lên, anh nói với Y Lam: “Không khí ở đây rất trong lành, xuống xe đi dạo một lát chứ?” Nói zong, anh xuống xe trước, sau đó mở cửa xe cho Y Lam, nói: “Nào!”
Y Lam cúi đầu bước xuống xe. Anh đứng trước mặt Y Lam, nói với cô: “Chúng ta đã bao lâu không


XtGem Forum catalog