
Tác giả: ShiJin
Ngày cập nhật: 04:01 22/12/2015
Lượt xem: 1341166
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1166 lượt.
lời nói của anh mang theo chút ý tứ trách cứ, nhưng lại có vẻ chiều chuộng rất sinh động trong câu chữ.
Thẩm Mộ thản nhiên cười: “Không sao, hai ngày này tôi đến đây ba lần rồi, cũng quen đường rồi.”
Hứa Kha không nói gì, anh không cần thiết phải đêm số lần nói ra rõ ràng như vậy chứ. Thật may, Lâm Ca cũng không có ý hờn giận gì, ngược lại rất lịch sự mời anh: “Thẩm tiên sinh nếu rảnh rỗi, lên trên ngồi một chút đi.”
Thẩm Mộ cười cười: “Tối hôm kia tôi có lên rồi. Hôm nay còn có việc, để hôm khác nhé.”
Mặc dù ánh đèn không rõ, nhưng Hứa Kha cũng rất rõ thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Lâm Ca.
Hứa Kha thật muốn đặt Thẩm Mộ dưới lòng bàn chân dùng sức giẫm lên.
Lâm Ca mỉm cười, nụ cười có vẻ không tự nhiên cho lắm.
Thẩm Mộ dường như không hề cảm nhận được, gật đầu với hai người, nói “Tạm biệt” .
Hứa Kha không đợi anh khởi động xe, lập tức kéo Lâm Ca lên trên lầu.
Thẩm Mộ ngồi ở trong xe, nhìn ánh đèn từng tầng từng tầng một. Sau đó, trong một chiếc cửa sổ ở tầng 5 có một ngọn đèn màu quýt ấm áp sáng lên, một thân ảnh yểu điệu vòng eo thả dài, kéo rèm cửa ra. Cách một màn bóng đêm, khoảng cách xa như vậy nhưng tựa hồ anh còn có thể nhìn thấy mái tóc rối tung của cô, bên môi còn có lúm đồng tiền ngọt ngào.
Anh đã cai thuốc nửa năm nay, nhưng giờ phút này, đột nhiên lại rất muốn hút thuốc.
Anh bước xuống xe, đi vào một quầy tạp hóa gần đó mua một gói thuốc lá, tựa vào cửa kính xe đốt một điếu thuốc lên.
Đêm tháng tư, không khí mang theo những làn gió tươi mát, lửa sáng rõ trên đầu ngón tay anh, chuyện cũ từng mảng từng mảng theo những đốm sáng nhỏ bé đó mà lộ ra.
Anh nheo mắt ngẩng đầu nhìn cửa sổ tầng 5.
Đột nhiên, anh dập tắt điếu thuốc, xoải bước tiến lên cầu thang bước đi
Một ván…
Lâm Ca từ sau tết âm lịch vẫn bề bộn rất nhiều việc, ngoài trừ những việc quan trọng của chính bản thân cần phải giải quyết còn phải làm thêm một số công việc nữa, giá nhà ở thì cứ tăng vùn vụt khiến anh phải chịu áp lực rất lớn.
Gia cảnh của anh rất bình thường, cha mất từ sớm, một mình mẹ phải nuôi hai anh em, của cải đã sớm bị vét sạch. Khi phải trnh thủ thời gian để về nhà, thứ nhất là muốn gặp Hứa Kha, thứ hai cũng vô cùng muốn gặp Lâm Dao một chút xem tình hình của nó. Mua phòng ở là một việc rất khẩn cấp, càng kéo dài thì càng không mua nổi .
Anh đang cùng Hứa Kha nói chuyện ở trong phòng, đột nhiên, có ngoài gõ cửa ở bên ngoài.
Hai người đều giật mình, Lâm Ca đứng dậy đi mở cửa, nhìn thấy Thẩm Mộ đứng ở cửa, không khỏi ngạc nhiên, anh ta không phải vừa mới đi rồi sao?
Phía sau Lâm Ca cũng nhanh nhẹn nói: “Cám ơn” .
Thẩm Mộ “Ừm” một tiếng, xoay người xuống lầu.
Hành lang chật chội cũ nát, ánh đèn tù mù, bóng dáng cao ngất của anh lại lộ ra một tia cô đơn.
Hứa Kha không nén được mà nói một tiếng: “Tạm biệt.”
Thẩm Mộ đứng ở góc cầu thang, quay đầu nhìn cô một cái.
Cảm giác ánh đèn cầu thang đột nhiên tắt ngúm, hình ảnh củ anh ngay lập tức bị bóng tối bao trùm, dường như một đoạn quá khứ bị bóp chặt lại. Trong khoảnh khắc đó, trong lòng Hứa Kha cảm thấy đau xót.
Con người này, từng yêu, từng hận, từng cố gắng quên đi, rồi dần dần tha thứ… Mặc dù với anh cô đã mất đi nửa phần lưu luyến, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh, cô luôn luôn nghĩ đến tuổi thanh xuân của mình, khoảng thời gian tốt đẹp đó, cảm giác như thơ như mộng, gắn bó chặt chẽ cùng với anh, tất cả đã được khắc sâu trong năm tháng, không thể lau đi.
Cô xoay người thật nhanh, đóng cửa lại, dường như không muốn hồi tưởng cũng chẳng muốn nghĩ tới người bên ngoài cánh cửa bị đóng chặt kia.
Ngẩng đầu lên lại thấy ánh mắt hưng phấn của Lâm Ca. Anh nắm lấy đầu vai cô, vui vẻ nói: “Tiểu Kha, ngày mai chúng ta đi xem nhà nhé.”
Hứa Kha gật đầu, “vâng”
Hai người đi vào phòng ngủ, Lâm Ca vừa đóng cửa lại đã đem cô ôm chặt vào trong ngực.
“Mua nhà xong chúng ta lập tức sẽ kết hôn.”
Hứa Kha thầm đồng ý trong lòng, lại cố ý dẩu môi lên, “Đó có thể tính là lời cầu hôn không?”
Dáng vẻ làm nũng của cô vừa ngọt ngào vừa đáng yêu, Lâm Ca cảm thấy hạnh phúc đã thành hình trong lòng mình rồi. Anh ôm chặt lấy cô, một hơi thở dài thật sâu.
“Tiểu Kha, Dao Dao nó có chút không hiểu chuyện. Anh biết em ở cùng với nó rất vất vả.”
Hứa Kha ngẩn ra, “Tại sao anh lại nói ra những lời này?”
“Bởi vì vừa nãy khi anh tới đây, nó mách lẻo với anh, nói có người gửi nội y cho em, còn nói em đi ra ngoài ăn cơm cũng không thèm nghe điện thoại, vân vân. Anh nghe xong cảm thấy rất phiền phức, cho nên xuống dưới lầu chờ em.”
Lòng Hứa Kha rất ấm áp, “Vậy anh tin em không?”
Lâm Ca nhìn cô thật sâu, “Tất nhiên anh tin em! Nó làm như vậy, kỳ thật là vì không tin tưởng vào anh. Nó luôn cảm thấy em là một cô gái xinh đẹp lại vĩ đại, không phải là người anh có thể nuôi được, cũng không phải là người anh có thể giữ trong tay . Nó cũng chỉ là quan tâm tới anh, cũng không có ý xấu gì, em đừng để bụng.”
Hứa Kha gật đầu, Lâm Dao có nói thế nào cũ