
Tác giả: Nguyệt Xuất Vân
Ngày cập nhật: 03:58 22/12/2015
Lượt xem: 1343282
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/3282 lượt.
ma nghiệm thân kinh sợ lui xuống.
Lưu Sương đi đến trước gương đồng, sửa sang lại quần áo, cười nhạt như khói, chậm rãi đi ra. Nàng không cho người khác nhìn thấy nàng có một chút tiều tụy nào
Thái hậu vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế dài, sắc mặt có chút ôn hòa, không nghiêm khắc như lúc nãy.
Lưu Sương hành lễ với Thái hậu, nói: “Thái hậu, không biết người còn gì dặn dò không, nếu không có chuyện gì, Lưu Sương muốn hồi phủ rồi!” Thanh âm của Lưu Sương thanh nhã dịu dàng như cũ, rành mạch từng tiếng.
“Haizzz...” Thái hậu lo lắng thở dài một hơi, nói: “Sương nhi, chuyện hôm nay, ai gia bất công với ngươi,bắt ngươi phải chịu ấm ức rồi.” (ủa, nói vậy là xong sao, sao không bắt thằng cháu bà nhịn đói rồi quì dưới nắng)
“Lão Tam, chuyện hôm nay, ngươi nhất định phải xin lỗi Sương nhi thỏa đáng, nếu không, nãi nãi sẽ phạt ngươi.”
Lưu Sương cười nhạt, nói: “Thái hậu, không cần thiết.”
Lời xin lỗi của hắn, nàng không dám nhận.
Con ngươi Bách Lý Hàn lóe lên, nói: “Hoàng nãi nãi, nếu không có chuyện gì, chúng cháu cũng nên hồi phủ thôi!”
Dường như hắn cũng sợ Thái hậu buộc hắn xin lỗi, đột nhiên xoay người đi ra cửa, như thể đang chạy trốn.
“Lão Tam, lời của Hoàng nãi nãi nói, ngươi không nghe nữa có phải không?” Thái hậu quát lớn, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.
Sắc mặt Bách Lý Hàn lạnh lùng đanh lại, chậm rãi quay người lại, hắn thật không ngờ, Hoàng nãi nãi đột nhiên thích nữ tử này, lại đòi công bằng cho nàng. Yêu cầu của Hoàng nãi nãi, hắn chưa bao giờ cự tuyệt, dù sao, Thái hậu cũng là thân nhân duy nhất còn lại trên đời của hắn
Không phải chỉ cần xin lỗi thôi sao? Cũng không có gì là không thể, đằng nào cũng đâu phải thật lòng!!
Lưu Sương lẳng lặng đứng đó, nàng không hy vọng hắn nói xin lỗi nàng, mà là muốn xem hắn giải quyết yêu cầu của Thái hậu thế nào.
“Vương phi, bổn vương lúc nãy là muốn trêu đùa nàng, nàng sẽ không để tâm chứ.” Ngữ khí của Bách Lý Hàn cực kỳ dịu dàng âu yếm, nụ cười cũng dịu dàng vô biên, con ngươi như phát sáng nhìn nàng.
Lưu Sương cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, dịu dàng như vậy, nàng đúng là không thể giận được.
“Như vậy là được rồi, các ngươi.......” Thái hậu vừa cười vừa nói, thanh âm cứ nhỏ dần, đột nhiên hai tròng mắt nhắm lại, ngã xuống đất.
Thái hậu cứ thế mà ngã xuống.
Trong lúc nhất thời, Lưu Sương có chút sững sờ, Thái hậu đột nhiên ngã xuống. Người phụ nữ mạnh mẽ ấy, mới vừa rồi còn nổi giận quát nàng không trinh, vậy mà nay đã ngã gục.
LƯƠNG Y NHƯ TỪ MẪU
Thái hậu đột nhiên ngất xỉu, toàn bộ người trong phòng đều sợ hãi. Cung nữ cùng bọn thái giám xông tới như ong vỡ tổ, vẻ mặt lo lắng liên tục hô Thái hậu.
Bách Lý Hàn cước bộ nhẹ nhàng, thoáng cái đã tới trước Thái hậu. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Thái hậu, đặt bà lên ghế dài, dùng tay thăm dò hô hấp của Thái hậu, hô hấp dồn dập dị thường. Sắc mặt Bách Lý Hàn sa sầm, lông mày nhíu chặt, hắn tỉnh táo phân công: “Còn không mau đi mời Ngự y!” Trong thanh âm lạnh như băng ẩn chứa sự uy nghiêm nói không nên lời, hù dọa mấy tiểu thái giám run cả người, hai thái giám vội vã xoay người chạy ra ngoài.
“Hoàng nãi nãi, ngài bị làm sao vậy? Tại sao lại ngất xỉu?” Bách Lý Băng không biết từ góc nào chui ra, chạy như bay tới, giọng nói có chút nghẹn ngào.
Thái giám, cung nữ cộng thêm hai Vương gia ken chặt Thái hậu đang ngất xỉu.
Lưu Sương cúi xuống, xem xét Thái hậu thật tỉ mỉ, mắt, tai, miệng, mũi, thở dài một hơi, sau đó dịu dàng cầm cổ tay Thái hậu, chẩn mạch cho bà.
Tất cả mọi người bình tĩnh, chăm chú nhìn Lưu Sương.
Thần sắc Lưu Sương tập trung cao độ, vô tình thu hút hết tầm mắt của mọi người. Đôi mắt long lanh của nàng như một tảng băng trong suốt, đôi lông mày khi nhíu vào, khi lại giãn ra. Đôi lông mi đen dày, khi thì buông xuống, cho nàng vẻ đẹp yên ả, khi thì đưa lên, cho nàng vẻ đẹp thu hút.
Giờ phút này, Bách Lý Hàn bỗng nhiên phát hiện, nữ tử này mặc dù không xinh đẹp đến kinh tâm động phách, nhưng trên người nàng lại có một nét hấp dẫn rất riêng, là cái gì đây? Là phong thái thản nhiên xa cách, hay là thần sắc tập trung, hay là khí chất yên ả cao thượng, hắn không rõ ràng lắm. Nhưng mà, hắn đột nhiên phát hiện, trên người nàng có hào quang khiến kẻ khác hoa mắt thất thần.
Cả Bách Lý Băng đang đứng bên cạnh cũng nhìn nàng đờ đẫn, ánh mắt si mê đó, làm lòng Bách Lý Hàn chùng xuống.
Lưu Sương xem mạch xong, nhẹ nhàng thở ra một hơi, mạch tượng của Thái hậu rối loạn mà yếu ớt, có lúc gần như không có, quả nhiên là chứng đau tim.
“Thế nào? Hoàng nãi nãi mắc bệnh gì?” Bách Lý Hàn cau mày trầm giọng hỏi, hiển nhiên cực kỳ lo lắng.
Lưu Sương thản nhiên liếc hắn một cái, không thèm nói tiếng nào, khiến cho hắn vô cùng sốt ruột.
“Tĩnh Vương, ngươi có thể giúp ta một tay không?” Lưu Sương nghiêng đầu nói với Bách Lý Băng.
Không thèm nhìn hắn? Sắc mặt Bách Lý Hàn sa sầm, mặt hắn lúc này có vẻ vô cùng nguy hiểm.
“Hỗ trợ cái gì?” hai mắt Bách Lý Băng lập tức tỏa sáng, dịu dàng hỏi t