
Tác giả: Nguyệt Xuất Vân
Ngày cập nhật: 03:58 22/12/2015
Lượt xem: 1343278
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/3278 lượt.
nàng lại sai lầm rồi. Nhìn người tuyệt đối không thể nhìn tướng mạo, bề ngoài của hắn thuần khiết ngây thơ, lại có thể nói ra những lời như thế.
Hắn đánh giá Lưu Sương một lúc lâu, đột nhiên mở miệng, cười nham nhở: “Tam ca, huynh gạt đệ! Không phải huynh nói Vương phi của huynh vốn là tuyệt sắc mỹ nữ, khuynh quốc khuynh thành sao? Đệ nhìn như thế nào cũng thấy không phải! Tam ca, không lẽ mắt của huynh bị mờ sao?”
Câu này rõ ràng muốn nói Lưu Sương không xinh đẹp. Lưu Sương nghe xong cũng không tức giận, nàng vốn không thèm để ý chuyện dung mạo. Nhưng thật ra câu cuối cùng của hắn, có chút buồn cười, khóe môi nàng khẽ cong lên.
Bách Lý Hàn sớm biết Ngũ đệ buông thả thích làm bẫy, miễn cưỡng cười, không lên tiếng.
Ngũ hoàng tử nhìn thấy khóe miệng Lưu Sương khẽ cười, ngẩn ngơ, nữ nhân không phải cực kỳ để ý dung mạo của mình sao? Nữ tử này điên rồi, nàng thật sự đang cười, không khỏi tò mò hỏi, “Ngươi cười cái gì?”
Lưu Sương không để ý đến hắn, nàng bây giờ rất đói, vừa không có khí lực cũng không có tinh lực dây dưa cùng tiểu hài tử này.
Hắn nhìn thấy Lưu Sương không để ý tới hắn, từ trước tới nay chưa từng có người không coi hắn ra gì như vậy, coi hắn như là không khí sao. Hắn đi tới đi lui quanh Lưu Sương hai vòng. Đột nhiên quay đầu, hỏi: “Hoàng nãi nãi, tam tẩu phạm vào tội gì, tại sao ngài lại phạt nàng quỳ ở chỗ này vậy?”
“Hừ, không trinh.” Thái hậu khinh thường nói.
“Hả?” Bách Lý Băng la lớn, cố ý kéo dài âm cuối, “Tội lớn như vậy hả, hoàng nãi nãi, phạt quì như vậy có phải là còn quá nhẹ không.” Miệng nói, tay cầm một cái đĩa, trên đĩa vẫn còn vài miếng điểm tâm, mang đến đặt lên búi tóc của Lưu Sương.
May mà hôm nay Hồng Ngẫu búi tóc cho nàng rất chắc, Bách Lý Băng đặt đĩa điểm tâm lên cũng không xổ tóc ra.
Ngũ hoàng tử cầm một cái đệm đặt xuống trước mặt Lưu Sương, khoanh chân ngồi xuống trước mặt Lưu Sương, nhiệt tình ăn điểm tâm.
Lưu Sương không còn lời nào để nói.
Đột nhiên nhớ ra tin đồn về Ngũ hoàng tử.
Lưu Sương vốn không phải người thích buôn chuyện, nhưng Đoạn sư huynh mở y quán, Lưu Sương thường xuyên hỗ trợ sư huynh khám bệnh bốc thuốc. Trên thực tế, Đoạn sư huynh thường xuyên không có ở đây, đều là Lưu Sương khám bệnh bốc thuốc.
Hằng ngày nàng xem bệnh cho rất nhiều người, ngẫu nhiên nghe được một hai câu thành ngữ.
Dân gian lưu truyền một câu thơ.
“Bách Lý Hàn Băng, Mộ Dã Lưu Quang, Thu Thủy Cộng Trường Thiên Nhất Sắc.” Nghe nói câu thơ này nhắc tên những đại mĩ nam trong thiên hạ, nhưng chính xác là những người nào thì Lưu Sương không biết rõ.
Nhưng hôm nay thì Lưu Sương ít nhất biết được hai người, Bách Lý Hàn Băng là chỉ Bách Lý Hàn và Bách Lý Băng.
Bách Lý Hàn tuấn mỹ thoát tục, còn trẻ đã có võ công xuất chúng, đương nhiên không cần phải nói.
Còn Ngũ hoàng tử Bách Lý Băng, sở dĩ trúng cử, không chỉ vì hắn tuấn mỹ, còn là vì tính tình của hắn. Nghe nói, tính tình của hắn hoàn toàn bất đồng với tên của hắn. Tên Băng, người lại như ánh dương chiếu khắp nhân gian. Phong làm Tĩnh Vương, nhưng lại khó mà bất động.
Hắn thường xuất cung, khi thì đóng giả tên ăn mày, khi thì hóa thân thiếu niên hiệp khách, có khi lại giả trang thành thư sinh ôn nhã. Đóng giả rất nhiều loại người, trên đường gặp cô nương xinh đẹp, sẽ tiến lên trêu đùa một hai câu hoặc là tặng hoa tặng trâm gì đó.
Nhưng tức giận nhất là, hắn hết lần này tới lần khác lợi dụng diện mạo xinh đẹp trời ban, khiến cho người ta không thể giận hắn, những nử tử bị hắn khinh bạc trêu đùa ngược đời là thường đem trái tim si mê hắn.
Vậy thì hành vi đặt đĩa lên đầu nàng của hắn không tính là chuyện gì lạ lẫm.
Nhưng nàng tức giận, bề ngoài hắn như thần tiên trên trời, thuần khiết thiện lương lại ngang nhiên hết lần này tới lần khác vô pháp vô thiên, làm đau đầu người khác.
Kỳ quái vô cùng, Thái hậu và Bách Lý Hàn lại để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Lưu Sương lúc này có chút không hiểu Bách Lý Hàn, rốt cục hắn là nam nhân như thế nào, tại sao vào lúc này còn có thể không chút động tĩnh. Chẳng lẽ là muốn thử tính nhẫn nại của nàng sao? Cũng tốt, xem xem ai nhẫn nại hơn ai.
“Ngươi thật có thể nhẫn nại như vậy hả, như vậy ngươi cũng không ngại hả.” Ngũ hoàng tử vừa ăn vừa nói, đôi mắt to lấp lánh, vô cùng hứng thú mà nhìn nàng.
“Ta không muốn so đo với tiểu hài tử.” Lưu Sương thản nhiên nói. Thái hậu phạt nàng quỳ, nhưng cũng không nói là không cho nàng nói chuyện.
Miếng điểm tâm nhất thời nghẹn lại trong miệng, Ngũ hoàng tử trừng mắt nói: “Bổn vương không phải tiểu hài tử, bổn vương năm nay mười sáu rồi!” Nữ tử này dám nói hắn như vậy.
Lưu Sương nghĩ thầm, quả nhiên là còn nhỏ hơn nàng một tuổi.
“Ta không ám chỉ tới tuổi thực của ngươi.” Lưu Sương thản nhiên nói, làm ra hành vi như vậy, còn nói không phải tiểu hài tử.
Lưu Sương thản nhiên chỉ nói một nửa, nhưng dù là kẻ không thông minh lắm, cũng hiểu được nàng đang nói tới hành vi của Bách Lý Băng.
Hai người ở chỗ này một hỏi một đáp, Thái hậu không chịu được, nhìn thấy Lưu Sương không ai oán v