
Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài
Tác giả: Twentine
Ngày cập nhật: 03:08 22/12/2015
Lượt xem: 1341424
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1424 lượt.
bị há miệng cắn hắn, Lý Thanh rốt cuộc lên tiếng.
Giọng nói của hắn vẫn trầm thấp.
“Cô là ai?”
Tiểu Xuân hơi giật mình, giương mắt nhìn Lý Thanh.
Tay Lý Thanh hơi nhúc nhích, Tiểu Xuân bị hắn kéo lại gần thêm một chút.
“Cô là ai?”
Hắn lại hỏi một lần nữa, Tiểu Xuân không hiểu tại sao lại hơi căng thẳng. Nàng há miệng, nhưng không biết nên đáp lại hắn thế nào.
Vì sao hắn lại hỏi như thế…. có phải hắn nhớ ra điều gì không….
Lý Thanh đợi mãi không nghe được đáp án, chân mày nhíu lại, giọng nói cũng hơi tỏ vẻ khó chịu.
“Ta đang hỏi cô đó.”
Tiểu Xuân: “….” Lòng Tiểu Xuân vốn đang run rẩy thầm suy đoán đủ kiểu, ai ngờ Lý Thanh vừa nói xong câu đó, mặt của nàng lập tức trầm xuống.
Huynh dám dùng gương mặt này, giọng điệu này nói chuyện với ta?
Tiểu Xuân liếm liếm răng, cảm thấy mình cần một thời gian để thích ứng.
Lý Thanh: “Cô rốt cuộc…“
“Lục Tiểu Xuân.”
Lý Thanh: “Hả?”
Tiểu Xuân: “Ta nói, ta tên là Lục Tiểu Xuân, đệ tử của Kiếm Các.” Nói rồi, nàng lại bổ sung thêm một câu: “Là kiếm khách nổi tiếng.”
Lý Thanh: “Ồ?”
Tiểu Xuân: “Còn không mau thả tay ta ra, ta cho huynh biết, dù huynh có phô trương thanh thế ra sao, đây cũng là địa bàn của ta. Nếu huynh dám kiếm chuyện ở Kiếm Các, đại sư huynh tuyệt đối sẽ không tha cho huynh!”
Sau khi uy hiếp xong, Lý Thanh vẫn không hề nhúc nhích tí nào, cả người hắn cứ như tảng đá, yên lặng đứng vững.
Tiểu Xuân thử đá hắn một cái.
Lý Thanh: “….”
“Cô là kiếm khách nổi tiếng?”
Sau khi mấy cái đá dừng lại, Lý Thanh rốt cuộc cũng quý hóa mở miệng.
Tiểu Xuân dõng dạc đáp: “Đúng vậy.”
Lý Thanh: “Vậy cô biết ta là ai không?”
“Ngốc…” Tiểu Xuân vừa mở miệng, vội cắn môi, ho khan nói: “Biết chứ, là Thái Âm Kiếm Tôn, nổi danh vô cùng.”
Lý Thanh: “Cô đã biết thân phận của ta, nên biết rằng kiếm khách khắp thiên hạ đều quy thuận ta. Kiếm lẫn kiếm khách nổi danh trên cõi đời này, đều nằm trong lòng bàn tay ta, sao ta chưa từng biết cô chứ?”
“Hứ…” Tiểu Xuân trề môi, liếc mắt: “Huynh không ra ngoài đã vài năm, chuyện huynh không biết còn nhiều lắm.”
Thái Âm Kiếm Tôn nhập thế đã hơn hai năm, đây là lần đầu tiên bị kẻ khác giễu cợt như thế.
“Cô….”
“Được rồi.” Tiểu Xuân xen ngang lời Lý Thanh nói: “Kiếm Tôn đại nhân, đến đây chấm dứt được rồi. Mau buông tay ra, nếu chậm trễ ta đốn củi, cơm trưa của các người cũng không kịp ăn đâu.”
Lý Thanh: “Ta không ăn cơm.”
“A….” Tiểu Xuân nói “Vậy có phải Hạ Chưởng môn cũng tuyệt thực chung với huynh không hả?”
Lý Thanh: “….”
“Buông ra nhanh.”
Nói cả buổi trời, Lý Thanh vẫn không chịu buông tay, Tiểu Xuân đã hơi mất kiên nhẫn.
“Ta nói này, rốt cuộc là huynh muốn sao…”
“Cô rốt cuộc là ai?”
Tiểu Xuân không thể nhịn được quát lên: “Ta cũng đã nói bao nhiêu lần rồi! Sao huynh ngu ngốc quá vậy hả!”
Sau tiếng quát to, cả hai người đều im lặng.
Gió thổi dữ dội, áo đen của Lý Thanh cũng bay theo.
“Cô biết ta.”
Tiểu Xuân: “Thiên hạ này có mấy người không biết huynh chứ.”
Tay Lý Thanh khẽ dùng sức: “Cô biết ta của trước kia.”
Tiểu Xuân cảm thấy mình sắp không kìm nén được nữa.
“Huynh có thôi ngay không, nói mới nửa câu đã bảo ta biết huynh? Ta nói huynh ngốc là vì huynh và Hạ Hàm Chi lại dùng xe ngựa lớn như thế để lên núi, có liên quan gì đến chuyện ta biết huynh.”
Lý Thanh không nói.
Tiểu Xuân: “Ta thật sự phải làm việc, nếu không đại sư huynh sẽ tức giận.”
Lý Thanh vẫn không nói.
Tiểu Xuân bị hắn hành hạ đến không còn sức lực nữa, nói giọng mềm mỏng: “Đại nhân, ta van ngài được không…. Ngài đường đường là Kiếm Tôn, đừng chấp nhặt với một nhân vật nhỏ như ta. Vừa rồi ta ăn nói vô lễ, ngài coi như…”
“Kiếm khí.”
“Gì cơ?”
“Kiếm khí.” Động tác nhẹ nhàng của Lý Thanh, càng kéo Tiểu Xuân lại gần hơn. Tiểu Xuân cứ như một con gà nhỏ bị hắn dễ dàng kéo qua, ngẩng đầu nhìn lên, Lý Thanh trước mắt trông hệt như một ngọn núi.
Tiểu Xuân nghi ngờ nói: “Huynh nói gì thế?”
Lý Thanh: “Nếu cô không biết ta, vậy kiếm khí Thái Âm trên người cô, từ đâu mà có?”
“…”
Tiểu Xuân thật sự hoang mang rồi.
“Kiếm khí của Thái Âm? Trên người ta?”
Lý Thanh giơ tay lên, khẽ nói: “Nếu không, cô cho là vì sao mình có thể chống đỡ được mấy thứ này?”
Tiểu Xuân nhìn sang tay Lý Thanh, kinh ngạc phát hiện tay hắn có tản ra luồng khí trắng nhàn nhạt. Khí trắng kia vây xung quanh bàn tay Lý Thanh, chậm chạp chuyển động, nhưng vẫn không đi quá xa. Tiểu Xuân cảm thấy luồng khí trắng kia bao quanh tay mình có hơi lạnh nhưng cũng không khó chịu, Lý Thanh tạo ra nó lúc nào, nàng hoàn toàn không phát hiện.
“Đây đây…. đây là cái gì?”
Lý Thanh: “Cô cảm thấy thế nào?”
Tiểu Xuân thăm dò nói: “Thái…. Thái Âm kiếm khí?”
Lý Thanh không nói, xem như chấp nhận đáp án.
Tiểu Xuân cũng sợ ngây người, nàng trừng mắt, đầu nhanh chóng nhớ lại.
Lý Thanh thả tay xuống, khẽ nói: “Cô là ai?”
Giọng nói của hắn truyền vào tai Tiểu Xuân, không thể nói rõ là cảm giác gì.
Nàng rõ ràng cảm nhận được sự lạnh lùng của Lý Thanh. Lý Thanh kh