
Tác giả: Cổ Linh
Ngày cập nhật: 02:49 22/12/2015
Lượt xem: 134781
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/781 lượt.
hông mới khiến cho anh đeo suốt ngày như vậy.
Vu Kiệt gật đầu.
– Chúng nó là di vật của giáo sư hướng dẫn của tôi. Giáo sư có ảnh hưởng rất lớn đối với tôi, cho nên tôi mới đeo chúng để làm kỷ niệm về ông.
Nói xong, anh đột nhiên buông chén đũa, tháo vòng tay xuống muốn đeo cho cô.
Anh Có Thể Thăng Cấp Lên Làm Bạn Trai Của Em Không?
– Cái này tặng cho cô.
Vân Điệp giật mình, lập tức rút tay về.
– Không được, đây là di vật của người có ảnh hưởng rất lớn đối với anh! Anh làm sao có thể tùy tiện đem tặng cho người khác được hả?
Vu Kiệt kéo tay của cô lại.
Vu Kiệt chẳng thèm để ý nhún nhún vai.
– Mang theo bản đồ là được thôi! Nếu không…cô chưa từng nghe qua sao? Đường ở trong miệng, trên đường hỏi là được rồi.
Gắp vài miếng đồ ăn, Vân Điệp lại hỏi:
– Chúng ta đi bằng cái gì? Xe buýt hay là…
– Xe máy.
Trong miệng Vu Kiệt nhét đầy thức ăn làm cho Vân Điệp thiếu chút nghe không hiểu anh đang nói gì.
– Chúng ta đi xe máy.
– Xe máy? – Vân Điệp ngoài ý muốn thở ra một hơi.
– Ngay cả xe máy mà anh cũng mua hả?
Vu Kiệt trừng mắt nhìn cô.
– Tiểu thư, đi dạo không phải dùng xe máy là tiện nhất sao?
– À!
– Ăn nhanh lên bằng không tôi sẽ đi một mình.
– A! Không cần, anh không được cho tôi leo cây đâu đấy! Tôi muốn xem phim cũng muốn đi dạo ở chợ đêm.
– Oa! Thật là khủng khiếp, sao lại khẩn trương như vậy, thật đáng sợ quá đi…
Đứng bên trong đám đông của rạp chiếu phim, Vân Điệp ôm hai tay lẩm bẩm nói nhỏ. Vu Kiệt thật tự nhiên ôm cô an ủi
– Đó đều là giả, không cần quá để ý.
Anh dừng một chút rồi nói tiếp:
– Thật xin lỗi, tôi không biết cô sẽ như vậy…
Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên Vu Kiệt, người so với cô còn cao hơn cả cái đầu, khuôn mặt hưng phấn.
– Nhưng là thật kích thích, xem rất vui!
Vu Kiệt không khỏi giật mình sửng sốt.
– Sao?
– Lần sau lại đến đây xem phim kinh dị được không?_
Vân Điệp khẩn cầu nhìn anh.
– Được hay không? Vu Kiệt không cười, nói
– Không nghĩ tới lá gan của cô lại lớn như vậy – Anh lắc đầu
– Bỗng nhiên tôi thích xem phim thể loại này. – Vân Điệp nâng cằm dương dương tự đắc.
– Đó là đương nhiên, về sau không được xem thường người khác nữa nhé!
– Sẽ không, sẽ không.
Anh khoa trương chớp chớp mắt.
– Gan thật lớn!
Vân Điệp cũng bật cười, Vu Kiệt nắm thật chặt tay cô lôi kéo.
– Đi…đi trượt băng!
– Trượt băng? – Vân Điệp ngạc nhiên:
– Nhưng tôi không biết trượt!
– Tôi dạy cô.
Anh lôi kéo Vân Điệp đang không tình nguyện đi về phía trước.
– Sau đó đi chơi bowling.
Vân Điệp lắc đầu
– Cái này tôi cũng không biết.
– Tôi dạy cô. – Vu Kiệt tiếp tục trả lời.
– Tiếp theo sẽ đi đánh bida
– Này!
Cô bất mãn lấy ngón tay chọc chọc lưng anh.
– Sao anh toàn chọn trò tôi không biết chơi vậy?
Anh rũ mắt xuống liếc cô.
– Tiểu thư, xin hỏi cô biết chơi cái gì?
Vân Điệp há miệng định nói, bất chợt ngây người.
Đúng vậy! Cô có biết chơi cái gì đâu?
Vân Điệp âm thầm suy nghĩ một cách đau khổ.
Hình như…không có nha!
Vu Kiệt cười to vui vẻ ôm lấy Vân Điệp vẫn còn đang nhíu mày khổ sở suy nghĩ đi về phía trước.
***
– Cảnh Vân Điệp
Vân Điệp lên tiếng trả lời, đi lên phía trước nhận lấy bài thi của mình đồng thời phát hiện ánh mắt của cô giáo không còn là sự khinh miệt xem thường, thậm chí mang theo một ít tia cổ vũ.
Cô nghi hoặc quay lại chỗ của mình ngồi xuống, hít một hơi thật sâu để ổn định cảm xúc hồi hộp khẩn trương, lại chậm rãi nhìn điểm trên bài thi địa lý…92!?
Điều này không có khả năng! Cô xoa xoa ánh mắt nhìn lại một lần nữa…không có trở thành 29 mà vẫn là 92 nha!
– Lần thi này có số điểm cao nhất khối là Cảnh Vân Điệp với 92 điểm…
Cô ngơ ngác nhìn cô giáo, cô là người có điểm cao nhất khối nha!
– Cảnh Vân Điệp, em đồng ý nói cho mọi người biết nguyên nhân đạt được thành tích cao như vậy không?
Cô giương mắt nhìn lên, vẫn chưa kịp hoàn hồn.
– Cảnh Vân Điệp?
– Dạ!
Cô đột nhiên lấy lại tinh thần, hai tay xoáy xoáy vào nhau, hoảng loạn đứng lên, ngập ngừng nói:
– Ách! Có người…có người giúp em…học thêm.
Cô giáo giương mắt lên
– Thật sự? Không phải là bạn trai chứ?
Vân Điệp bỗng dưng đỏ mặt
– Dạ! Không…không phải ạ…
Cô giáo nháy mắt mấy cái, trêu ghẹo nói:
– Là nam phải không?
– Dạ?
Vân Điệp lắp bắp đáp:
– Vâng, đúng…nhưng anh ấy là…
– Là bạn trai cũng không sao mà!
Cô giáo nói đùa:
– Nếu bạn trai đều giống như thế này, ngược lại tôi còn muốn cổ vũ các em nên có một người!
Cuối cùng, trong trận cười to của cả lớp, Vân Điệp xấu hổ ngồi xuống.
Tiếp theo, các bạn cùng lớp lần lượt lên lấy bài thi của mình, cô giáo địa lý đoán là bạn trai của Cảnh Vân Điệp có cách dạy đặc biệt.
Cô giáo tuổi còn trẻ liền nở nụ cười bí hiểm, cô giáo cầm bài thi của Vân Điệp giơ lên, nhìn về phía cô nói.
– Cảnh Vân Điệp, em là người có điểm số cao nhất khối! Có đồng ý đem bạn trai ra giới thiệu với mọ