
Tác giả: Kim Cát
Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015
Lượt xem: 134807
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/807 lượt.
Anh nhất định phải biểu hiện thật tốt, nấu ra một nồi cháo khác biệt so với người khác, đầy đủ mùi vị tràn đầy yêu thương ấm áp! Bạch An Kỳ chà xát bàn tay.
Nhưng Hà Lộ muốn nói là————cháo thiếu gia nấu, có thể ăn sao?
Quang minh chánh đại tuyên bố với bác sĩ là cô với thiếu gia có gian tình, còn ăn cháo thiếu gia nấu, tình huống này thật là đáng sợ đúng không? Cô đột nhiên không biết có nên cầu nguyện bác sĩ Nhan tới nhanh một chút giải cứu cô hay không, ít nhất cô không muốn làm vật thí nghiệm món ăn của thiếu gia đâu!
Một đầu tóc trắng xám mặt đầy râu ria như quảng cáo KFC xuất hiện, hơn nữa dáng người còn tròn vo như lu nước, bác sĩ Nhan khám bệnh cho Hà Lộ, cô đã ăn cháo xong, ngủ thiếp đi.
Xem ra ông đã muộn một bước, ai.
“Con cho con bé ăn cái gì?” Chú Nhan đem mắt kiếng kéo lên trên tóc, giống như một thanh nhiên trẻ tuổi xinh đẹp bị nhốt trong thân hình một ông già. Không chỉ có như vậy, ông còn mặc áo sơ mi hoa, quần đi biển, chân mang dép lê màu xanh trắng, chạy VINO, chậm rãi đi vào chỗ ở của Bạch An Kỳ làm người ta tưởng ông tới nghĩ phép.
Còn ai hiểu được vẻ xinh đẹp của ông chú KFC, ông khi xưa là bác sĩ nổi tiếng trăm dậm uy phong một cõi hắc đạo!
Chú Nhan nhìn cái chén còn dư lại một ít chất lỏng có màu sắc kỳ lạ, ông vắt hết óc cũng không nghĩ ra loại rau dưa hay thịt cá nào có thể nấu thành màu như vậy. . . .màu phấn hồng. . . .đây rốt cuộc là cái quỷ quái gì?
“Cháo ô mai tương đào.” Anh đã rất cố gắng đem ô mai và tương đào làm thành một món ăn, hơn nữa còn cho thêm bột cá, táo xay nhuyễn và rau xanh, tất cả trộn lại nấu ra món cháo tràn đầy tình cảm, còn lấy chà bông trang trí cho thật đẹp, đáng tiếc lại thất bại.
“Con không nên bắt con bé ăn món ăn kỳ quái như thế này nữa được không?” Bác sĩ bạo lực trực tiếp nắm lên cổ áo của cái người chế biến ra món anh kinh khủng lay động mãnh liệt, hy vọng có thể đem đinh ốc trong đầu anh trở về vị trí cũ.
“Có sao đâu? Cô ấy rất thích ăn ô mai!” Anh còn cho thêm tương đào, cho nên màu sắc mới đẹp như vậy đó. Căn cứ vào gia huấn kính trên nhường dưới, Bạch An Kỳ cố gắng nhẫn nhịn không đè bẹp ông chú KFC đang trong thời kỳ xúc động.
Gương mặt chú Nhan cứng rắn như gỗ mục không thể điêu khắc, ông từ trong hộp thuốc lấy ra mấy viên thuốc màu trắng sữa, bỏ vào bọc đưa cho thiếu gia, “Cái này, con nói với con bé nếu như cảm thấy khó chịu liền uống vào.”
“Cái gì?”
Đương nhiên là thuốc đau dạ dày, “Không được ép con bé ăn mấy thứ bậy bạ” Ông lại cảnh cáo.
“Cô ấy ăn rất vui vẻ mà.”
“Nếu như con lấy đồ ăn thiêu ép buộc con bé ăn, chú tin nó cũng sẽ ăn rất vui vẻ.” Ông từ nhỏ đã thay bọn họ chữa bệnh nên rất hiểu.
“Con sẽ không ép cô ấy ăn đồ ăn thiêu.”
“Con đã đút.”
Lão già chết tiệt!
“Nếu tên tiểu tử thúi như con còn có đầu óc, thì nên biết phụ nữ có thai không nên ăn thức ăn bậy bạ. . . .Không, người bình thường cũng không được ăn, chú không muốn lão gia thật vất vả mới chờ được cháu nội xuất hiện lại bởi vì hành động ngu xuẩn của con mà thất bại, con nếu hi vọng mẹ con con bé đều bình an, tốt nhất là cách phòng bếp xa một chút.”
Rất nhiều thứ tình yêu càng về sau liền trở thành một loại thói quen.
Như đã nói, nhiều cặp vợ chồng bất hoà yêu nhau thì dễ sống chung lại khó. Hai thói quen làm bạn lẫn nhau, cũng biết nên như thế nào làm bạn của đối phương, cùng nhau sống qua ngày, chẳng lẽ có thể so với không yêu nhau cũng nguyện ý hợp tác để tạo thành tình yêu sao?
Dĩ nhiên, thói quen cũng có tốt xấu khác nhau. Anh nhớ Hà Lộ có thể coi là thói quen tốt đúng không?
Tiễn chú Nhan ra khỏi cửa, Bạch An Kỳ đứng trong sân, vẻ mặt vẫn khó hiểu như cũ. Một lát sau, anh trở lại phòng ngủ, đánh thức Hà Lộ.
Anh xác định cô đã ngủ say, nhưng vẫn có chút cố chấp muốn cô thức dậy.
“. . . .” Anh có ham muốn đánh cô bất tỉnh, “Ăn rồi, ăn no đến mức không thể ăn được nữa, anh đếm tới ba, em nhắm mắt lại ngủ cho anh, không cho phép nói chuyện công việc nữa.”
“Chuyện của thiếu gia với em mà nói không phải công việc.” Cô lười biếng trả lời.
Anh cảm động thật lâu! “Vậy chỉ cho em suy nghĩ anh đẹp trai như thế nào, những cái khác đều không cần nghĩ.”
Hà lộ có chút buồn cười, nhưng bây giờ cô mệt mỏi vô cùng, muốn ngủ vô cùng, “Tuân lệnh.” Giọng nói của cô rất nhẹ rất nhẹ, Bạch An Kỳ cũng im lặng, không nói gì nữa, chỉ còn một bàn tay vẫn theo quy luật nhẹ nhàng trấn an trên lưng cô, thỉnh thoảng cầm khăn lông lau mồ hôi cho cô.
Hình xăm bướm trắng trên chân mày, vào lúc này, nó còn tái nhợt hơn cả mặt của cô.
Tình yêu đúng là không có công thức, không có nguyên tắc hay thành phần, cũng không có hình thái cố định. Anh không biết tình cảm mà cô dành cho anh có thể tính là thói quen hay không, nhưng qua nhiều năm như vậy mà cô và anh vẫn như là cảnh sát truy lùng tội phạm, không có giấy chứng nhận quan hệ, cũng không có chung nhận thức, càng không cần phải nói đến chuyện tương lai.
Phải chăng đây chính là cảm giác không muố