
Tác giả: Cảnh Hành
Ngày cập nhật: 02:47 22/12/2015
Lượt xem: 1341256
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1256 lượt.
ớc đây, cố gắng sống một cuộc sống mới, cố gắng học hành, cố gắng làm việc, cố gắng để cười… dù rằng cuộc sống của cô không còn dài nữa, dù rằng những thứ cô có lúc này đây có thể đột nhiên biến mất bất cứ lúc nào.
Giấu kín vết thương trong lòng, những tưởng rằng nó đã lên da non, nhưng cho đến giờ cô lại phát hiện ra nó vốn chưa bao giờ lành lại. Trong cuộc đời có những vết dấu dù người ta đã cố gắng không nghĩ tới nhưng cũng chẳng thể nào quên được. Cho đến hôm nay, cô mới phát hiện ra rằng, Lãnh Hoan hai mươi tư tuổi thực ra không mạnh mẽ hơn Lãnh Hoan lúc hai mươi tuổi là bao, vẫn cứ khóc khi bị tổn thương, vẫn cứ trốn tránh mỗi khi gặp nỗi đau. Dù có vùng vẫy thế nào, gắng gượng bao nhiêu, cuối cùng cũng chỉ khơi lại vết thương cũ mà thôi.
Giọng nói bình thản, nhẹ nhàng và đơn giản hệt như đang nói đến chuyện thời tiết, duy chỉ có chiếc khăn giấy trên bàn đã bị cô vò lại thành một khối tự lúc nào, sau đó lại dỡ ra tới mức nát vụn thành từng mảnh.
Lý Kiều nhìn Lãnh Hoan, ánh mắt trở nên sâu thẳm: “Cố gắng để sống, cố gắng để cười, vậy tại sao không cố gắng để yêu?”.
“Cố gắng để yêu?”
Lãnh Hoan lẩm bẩm bốn chữ ấy, một nụ cười tự giễu bản thân hiện lên trên miệng.
Cô chỉ là một người không thể hứa hẹn với ai, cũng không có cách nào gánh vác được lời hứa hẹn của ai đó với mình.
Mặc dù tình yêu vốn vô cùng hấp dẫn người ta, song nó lại là một liều thuốc độc. Hễ mà dính vào, cô sẽ phải chịu một nỗi đau không sao tưởng tượng nổi, nếu như đã mặc định là sẽ mất, thì không có còn hơn. Nghĩ đến khuôn mặt khắc nghiệt nổi giận đùng đùng hồi sáng đó, cô bất giác cười đau khổ. Có lẽ anh tức giận vì sự rút lui của cô, hoặc không thoải mái vì bản thân mình lại bị một người phụ nữ làm cho bẽ bàng.
Đối với một người đàn ông lạnh lùng và cao ngạo như anh, chỉ quen nhìn thiên hạ bằng con mắt của kẻ bề trên, không để cho bất kỳ ai làm vướng bận bước chân của mình, làm sao cô có thể cho phép sự ích kỷ của bản thân tham lam hưởng thụ niềm vui sướng nhất thời ấy cơ chứ?
“Cậu chưa từng nghe người ta nói câu này à?”, Lý Kiều vẫn nhìn cô, nói từng từ chậm rãi, “Thứ mà người ta không thể nào tự nhổ đi được, ngoài răng ra thì chỉ có tình yêu”.
Gặp Lại
Tình yêu ư?
Lãnh Hoan uống một ngụm cà phê, tự cười giễu chính mình.
Thứ gọi là tình yêu đó, nếu không phải là quá đói, thì là quá no. Nếu không phải là thua tuyệt đối, thì là thắng hoàn toàn. Người ta sống để ăn, còn cô ăn để sống, trái tim này còn chưa gánh vác nổi chính nó, sao có thể chịu thêm được gánh nặng nào nữa?
“Những chuyện hôm nay mình kể với cậu, cậu hãy coi như chưa từng nghe thấy nhé”.
Khi đi qua quầy thanh toán, Lý Kiều còn mua một đống đồ ngọt.
“Từ trước đến giờ mình chưa từng gặp người con trai nào thích đồ ngọt như vậy”, Lãnh Hoan ngạc nhiên, không thể không trêu chọc Lý Kiều.
Lý Kiều trái lại chỉ cười, không nói câu nào.
Vào trong xe, Lãnh Hoan lại ngủ như lúc trước, khi tỉnh dậy nhìn đồng hồ thì đã mười hai giờ.
Lãnh Hoan giật nảy người: “Sao cậu lái xe gì mà lâu thế?”.
“Đến nơi từ lâu rồi, nhưng mình thấy cậu ngủ ngon quá, nên không nỡ đánh thức”, Lý Kiều nhìn Lãnh Hoan bằng đôi mắt đen tuyệt đẹp, trong đó có những cảm xúc mà cô không thể nào hiểu được. Nhìn thấy Lý Kiều chỉ mặc một chiếc áo thun ngắn tay, Lãnh Hoan nhận ra anh đã dùng áo khoác bằng bông dày cộp của mình đắp cho cô từ bao giờ.
“Cậu ngồi đợi mình suốt hai tiếng đồng hồ ư?”, Lãnh Hoan trả lại áo cho Lý Kiều, hỏi với vẻ hơi xấu hổ, cảm giác ấm áp bỗng nhiên trào dâng ở trong lòng.
“Hai tiếng mười bảy phút”, Lý Kiều gõ gõ vào mặt đồng hồ, trở lại với bộ dạng nghịch ngợm quen thuộc của mình.
“Xin lỗi nhé”, Lãnh Hoan càng bối rối.
Lý Kiều nheo mắt nhìn khuôn mặt đang đỏ ửng lên của Lãnh Hoan, một nụ cười đầy mê hoặc hiện ra: “Nếu đã cảm thấy hối hận như vậy, hay là dùng thân mình để chuộc lỗi đi”.
Lãnh Hoan hơi sững lại, sau đó mới thấy Lý Kiều không nhịn nổi cười, tức quá cầm túi ném về phía anh: “Chuộc cái đầu cậu ấy”.
Bất giác cô cũng bật cười vui vẻ. Người con trai đó luôn khiến người ta liên tưởng đến ánh nắng của mùa thu, rạng rỡ tới mức làm lu mờ tất cả xung quanh.
Lý Kiều đưa túi của Lãnh Hoan cùng với một túi giấy mua ở Costa lại, cô nhìn anh tỏ vẻ không hiểu.
“Mình mua bữa trưa và bữa tối cho cậu luôn đấy, hôm nay cậu có thể nằm ườn trên giường cả ngày rồi”, Lý Kiều nói xong lại cười: “Thế nào, cảm động rồi chứ gì?”.
Lãnh Hoan nhận lấy chiếc túi giấy, vừa lắc đầu làm ra vẻ buồn bã, vừa đẩy cánh cửa xe bước xuống: “Ôi, mình là người phụ nữ thứ mấy khiến cậu phải làm như thế này rồi”.
“Bớt miệng đi”, Lý Kiều cười.
Đứng bên cánh cửa, Lãnh Hoan đang vẫy tay tạm biệt thì lại thấy Lý Kiều xuống xe đi vòng đến trước mặt mình.
“Sao thế?”, cô nhìn anh dò hỏi.
“Ôm một cái nào”, Lý Kiều nói bằng giọng cực kỳ nghiêm túc. Không đợi cô đồng ý, anh đã mở rộng đôi tay mình rồi ôm cô vào lòng.
Hơi thở trong trẻo như làn gió nhẹ củ