Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thính Phong

Thính Phong

Tác giả: Cảnh Hành

Ngày cập nhật: 02:47 22/12/2015

Lượt xem: 1341254

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1254 lượt.

a mùa hè khẽ khàng vây lấy Lãnh Hoan. Vòm ngực rộng lớn áp sát vào cơ thể cô, khiến cô có thể yên tâm tựa vào.
Trong khoảnh khắc, cô quên mất việc phản ứng lại, quên mất rằng mình mới chỉ gặp người con trai đó có hai lần. Cái cảm giác cực kỳ thân thiết và được che chở ấy như đã rất quen thuộc và lâu rồi mới trở lại.
“Chăm sóc tốt cho bản thân mình nhé”, một câu nói êm dịu nhẹ nhàng vang lên bên tai.
Trong mắt cô đột nhiên nóng bừng.
---³---
Thành phần pha chế Long island ice tea(1) gồm có Vodka, rum, tequila, gin, Triple Sec, Sweet and Sour Mix, Coca-Cola, rõ ràng trà chưa chiếm tới phân nửa trong thành phần, nhưng lại nguỵ trang được thành vị thơm ngon cực kỳ hoàn hảo, khi nhấp một ngụm rồi mới biết sự cám dỗ và hoang dại ẩn giấu bên trong nó có thể khiến người ta chìm đắm từng chút một. Lãnh Hoan chợt nhớ đến một bài hát của nữ ca sĩ nào đó có nhắc đến hoàng hôn ở Long island: “Tình yêu, hận thù còn chưa diễn hết, chúng ta đã xa cách mỗi người một nơi”.
(1). Long island ice tea: Tên một loại cocktail.
Cũng là một người con gái kiên cường, vậy mà năm lần bảy lượt cuồng dại vì yêu. Vẫn chỉ là một người đó, nhưng rồi càng lúc càng xa. Tình yêu, hận thù, tức giận và mê đắm, đến cuối cùng thì mỗi người một nơi.
Cài một lát chanh tươi lên miệng cốc, cô mới phát hiện chanh tươi đã sắp hết nên cầm mấy quả đi rửa, sau đó đứng thái thành từng lát mỏng.
Từng lát, từng lát, mùi chanh thơm lan toả. Trên báo nói hương chanh có thể giúp giũ sạch mọi tâm tư, cô vốn vẫn nghi ngờ về điều đó. Nếu thế thật thì sao giờ đây cô vẫn thấy tâm trạng mình rối bời, nghĩ ngợi lung tung thế này?
Dường như nghe thấy tiếng người ồn ào phía bên ngoài sòng bài, cô ngẩng đầu lên nhìn. Ánh mắt dừng lại ở chỗ đám đông, sau đó chết lặng.
Đó là một người phụ nữ đẹp như trong thơ văn đời Sở Tống bước ra, thân thể như tạc bằng ngọc quý, mỗi bước đi tinh tế như đang toả hương thơm. Nhìn lướt qua càng thấy yểu điệu như liễu xanh bên bờ sông Giang Nam giữa mùa xuân, thanh khiết như ánh trăng mai huyền ảo. Lãnh Hoan từ nhỏ đã xinh đẹp như búp bê, quen được nghe người khác khen ngợi, đến hôm nay mới thấy đúng là núi cao còn có núi cao hơn, vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành đích thực là đây.
“Chào em, chị tìm Feng, giám đốc ở đây”, mỹ nhân đó mỉm cười với Lãnh Hoan, hơi thở khẽ khàng như gió.
Lãnh Hoan giật thót mình, đưa tay chỉ vào hành lang bên phải.
Hoá ra người ấy đến tìm anh.
Một nụ cười mỉm vương nơi khoé miệng, cô cúi đầu tiếp tục công việc của mình.
“Nhược Y”, giọng nói trầm thấp quen thuộc xuyên qua sảnh lớn của sòng bài, nhẹ nhàng lọt vào tai cô hệt như ngày hôm đó.
“Liễu đại tiểu thư cuối cùng cũng chịu đến đây rồi.
Anh rất nhớ em, Nhược Y”.
Hay thật, cái tên sao mà hợp với nhau đến thế.
“Khinh phong phất liễu liễu nhược y”.(2)
(2). Gió nhẹ làm phất phơ cành liễu mỏng.
Hai người đó đứng cạnh nhau đúng là một tuyệt cảnh chốn nhân gian.
Ngón tay bỗng nhiên đau nhói, hoá ra cô không cẩn thận đã cứa cả vào tay.
“Cô làm gì mà đến thái chanh cũng không xong thế hả”, Grace cau mày, nhìn Lãnh Hoan với vẻ coi thường.
“Đúng đấy”, cô cười buồn bã, “Tôi quả thực là đồ vô dụng”.
“A little girl, loving you
How can she be beautiful?
If she has a pure heart like me
Do you love her just a while?
If you want her to change
She can change for you, right now
Even though she has gone out of your sight…”(3)
(3). Đây là một đoạn trong bài hát Lovin’ You do nữ ca sĩ Anna Tsuchiya trình bày.
Khi Diệp Thính Phong bước vào trong bar, ở đó đang vô cùng sôi động. Một giọng nữ trong trẻo đang hát một ca khúc tiếng Anh xa lạ, nhịp điệu có vẻ buông thả nhưng lại mang chút dư vị buồn thương. Những người xung quanh đang lắc lư theo tiết tấu, toàn cảnh đầy vẻ náo nhiệt. Anh cầm tay Liễu Nhược Y, cẩn thận che cho cô đi xuyên qua đám đông ồn ào, sau đó đến một chiếc bàn trong góc nhỏ.
“Có tới tám bar Fire & Ice theo phong cách tám nước, chỉ riêng có bar của Trung Quốc là ồn ào náo nhiệt, quả là làm ăn rất tốt”, Thính Phong ngồi xuống, nhìn Lý Tu Nhiên châm chọc.
Ánh mắt Tu Nhiên dừng lại mấy giây ở bàn tay đang nắm lấy tay Nhược Y của Thính Phong, sau đó làm bộ như không để ý đến: “Tôi làm ăn nhỏ thôi, làm sao được như cậu toàn đầu tư bạc tỷ chứ”.
Thính Phong bật cười, nhìn sang phía Nhược Y: “Sao không gọi ‘anh’ một tiếng đi? Mới rồi vẫn còn nhắc đến hắn trên suốt đường đi mà”.
Má Nhược Y thoáng ửng hồng: “Ai nhắc anh ấy chứ?”.
Lý Tu Nhiên nhìn điệu bộ giận dỗi của Nhược Y, cười nhạt rồi không nói gì.
---³---
Bài hát kết thúc, giữa đám người vang lên tiếng huýt sáo, mấy khách hàng còn cao hứng đòi nghe lại lần nữa.
Lãnh Hoan buồn bực cầm micro nhìn sang phía Lý Kiều, song anh chỉ cười, tỏ vẻ mình cũng không giúp được gì.
Tối nay Cố Ngôn Nặc và Chương Trình có hẹn, cô đành đến bar một mình, ngồi bên dưới uống nước, nghe họ hát mấy bài, trong lòng thấy vô cùng dễ chịu. Nào ngờ Lý Kiều không biết nghe được ở đâu rằng hồi đại học cô cũng từng hát trên sân